Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9421 : Anh vẫn quan tâm tới vậy

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Lần đó ở

Hồng Kông, khi Tố Diệp mặc độc chiếc váy ngủ chạy xuống đại sảnh khách

sạn, ôm chặt lấy anh, nước mắt nước mũi tèm lem cầu xin anh đừng đi, đôi mắt cô cũng đáng thương như vậy, cũng khiến anh thắt ruột thắt gan.



Đinh Tư Thừa nhũn người như quả bóng xẹp hơi. Sau khi nghe Lâm Yêu Yêu nói xong câu ấy, anh ta ngồi sang bên

cạnh sofa, gương mặt như tro tàn. Từng ngón tay của Lâm Yêu Yêu đâm sâu

vào gối. Vì dùng sức, các khớp xương cũng trắng nhợt ra. Cứ như thế, hai người bỗng chốc chẳng nói thêm câu nào nữa. Cả căn phòng chìm vào một

sự tĩnh lặng hoang vắng.



Một lúc lâu sau, Đinh Tư Thừa nghiến răng nghiến lợi nói: “Gã Diệp Uyên khốn nạn đó! Anh nhất định phải tố cáo hắn!”



Cơ thể Lâm Yêu Yêu bất chợt run lên. Tận sâu trong đôi mắt cô lướt qua một sự sợ hãi. Cô đau khổ lắc đầu:

“Không… Vô ích thôi!” Không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh cô

bị cưỡng bức. Một khi cảnh sát tiến hành điều tra, cũng sẽ tìm được bằng chứng rằng từ quán bar cho tới khu nhà Diệp Uyên, cô đều tự nguyện đi

cùng. Trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không nắm được bất kỳ chứng cứ nào có lợi.



Chuyện này vốn dĩ đã được Diệp Uyên sắp

đặt từ trước. Anh ta hiểm ác khó lường, từng bước dẫn dụ cô rơi vào bẫy. Tại cô ngu ngốc. Cô những tưởng tâm trạng anh ta thật sự rất tồi tệ, cô tưởng anh ta đã say thật rồi, cô còn nghĩ anh ta cũng đã từ bỏ mình

rồi. Tất cả, tất cả đều vì cô quá tin tưởng anh ta, cũng vì anh ta đã

từng cứu cô một mạng.



Tất cả đều do cô tự làm tự chịu, chẳng oán trách được ai.



Sao Đinh Tư Thừa không hiểu điều này

chứ. Diệp Uyên thực hiện việc này cực kỳ kín kẽ. Đến cả loại thuốc dùng

cho Lâm Yêu Yêu e là cũng được nhập khẩu hoàn toàn mới. Anh ta dám ngông cuồng mời anh tới chứng kiến cảnh đó, cũng có nghĩa anh ta đã chắc chắn họ không thể báo cảnh sát.



Đáng chết!



“Yêu Yêu! Chúng ta vẫn kết hôn như dự

kiến ban đầu.” Đinh Tư Thừa nhìn Lâm Yêu Yêu nghiêm túc và chân thành.

Nếu bây giờ chia tay, cũng có nghĩa Diệp Uyên đã được như ý nguyện.



Lâm Yêu Yêu lắc đầu: “Không…”



“Yêu Yêu! Diệp Uyên có mục đích gì em và anh đều hiểu quá rõ. Lẽ nào em để cho hắn ta được thể sao?” Đính Tư

Thừa tiến tới, nắm chặt tay cô: “Em nghe anh nói này. Chỉ cần chúng ta

kết hôn như bình thường, Diệp Uyên sẽ không còn cách nào cả.”



“Không… Anh ta có. Anh ta… Anh ta là ác

quỷ…” Lâm Yêu Yêu không thể nói ra rằng trong tay Diệp Uyên có ảnh nóng. Tuy rằng cô không biết lời Diệp Uyên nói là thật hay giả, hình ảnh và

đoạn băng đó rốt cuộc có tồn tại hay không. Chuyện này không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như anh ta có mấy thứ đó thật thì sao?



Không phải cô không biết chuyện này mang lại cho gia đình, bạn bè một sự ảnh hưởng lớn đến thế nào. Giống như

scandal ảnh nóng khi trước của Tố Diệp và Niên Bách Ngạn. Hai người họ

mới chỉ nửa kín nửa hở đã bị xã hội nói đến như vậy. Lúc đó cả cô còn bị đám phóng viên vây chặt hòng moi những tin tức mới, nói gì tới cậu mợ

của Tố Diệp. Diệp Uyên không tốt đẹp như cô tưởng tượng. Từ việc anh ta

đánh thuốc cô, có thể thấy, con người này tuyệt đối chẳng phải người tử

tế. Nếu anh ta thật sự phá hỏng lễ cưới thì phải làm sao? Lúc đó tính

chất sự việc sẽ hoàn toàn thay đổi, khác hẳn với chuyện của Tố Diệp. Cô

sẽ bị bà con thân thích cho là kẻ lẳng lơ, dâm đãng, sẽ bị bạn bè chê

cười cô bắt cá hai tay. Ngày kết hôn còn có không biết bao nhiêu là

khách khứa, tới lúc đó thể diện của bố mẹ cô biết để ở đâu? Còn cả Đinh

Tư Thừa và bố của anh ấy nữa. Họ còn có một danh vọng nhất định trong xã hội, rồi cũng sẽ bị hành vi của Diệp Uyên hủy hoại.



Cô không dám mạo hiểm, vì cô chẳng còn

trẻ trung gì nữa, không còn nhiều thời gian để chống cự và phản kháng,

hay là tính toán thiệt hơn.



“Yêu Yêu!” Nét mặt Đinh Tư Thừa đau khổ: “Anh sẽ không ruồng bỏ em, anh thề đấy!”



Lâm Yêu Yêu ngước mắt lên nhìn anh. Sự

đau khổ trong mắt anh cũng như đang đâm vào cô. Trái tim cô như bị một

lưỡi dao cắt dần từng lớp, rồi đóng gói, sau đó đưa tới một căn phòng

đông lạnh. Trái tim có nhiệt độ đó đang không ngừng kêu gào, đau đớn.



“Tư Thừa! Chia tay đi!” Trên đời làm gì

có người đàn ông nào không quan tâm tới chuyện này cơ chứ, huống hồ là

một người sự nghiệp thành đạt như Đinh Tư Thừa? Chính tay Diệp Uyên đã

dựng lên một bức tường kiên cố, chắn giữa cô và Đinh Tư Thừa. Cô không

thể vượt ra ngoài mà anh lại càng không thể vào trong.



Vì cả hai người rồi cuối cùng cũng sẽ thua cuộc trước thời gian.



Theo thời gian dần trôi qua, chuyện này

rồi sẽ bén rễ, nảy mầm trong lòng Đinh Tư Thừa. Cuối cùng nó sẽ mọc

thành một cái cây lớn um tùm. Cô không muốn một ngày anh phải hối hận,

càng không muốn người ta chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng anh.



Cô và Đinh Tư Thừa đang đi về hai hướng ngược nhau, càng đi càng xa, sẽ không bao giờ còn có ngày gặp lại nữa.



Đinh Tư Thừa thấy thái độ của cô rất

kiên quyết, lòng anh đau như dao cắt. Dù anh có khuyên nhủ nữa cũng vô

ích, không còn cách nào khác, anh đành tạm ra về. Sau khi ra khỏi nhà

Lâm Yêu Yêu, anh đứng dưới gốc cây đinh hương rất lâu.



Tới lúc gần như sắp hóa thạch anh mới

lấy điện thoại ra, bấm bụng gọi cho Tố Diệp. Anh đã cùng đường rồi mới
không có hẹn trước là không được. Ông ta cũng muốn đặt lịch hẹn thì lại

được thông báo lịch hẹn dời ra sau ba tháng nữa. Kim Đại Trung tuyệt

vọng. Đừng nói là sau ba tháng nữa, mười ngày thôi ông ta đã không trụ

nổi rồi.



Thế nên không còn cách nào khác, ông ta

chỉ còn cách bỏ con xe đẹp. Những công ty lớn không kinh doanh được nữa, ông ta chỉ biết dựa vào một số công ty con dưới tay mình để cố gắng

sinh tồn.



Niên Bách Ngạn vốn dĩ cũng chẳng hơi đâu xen vào chuyện này. Nói trắng ra, chỉ cần Kim Đại Trung không để ý tới

Tố Diệp, ông ta thích làm gì thì làm, chẳng liên quan gì tới anh cả.



Thế nên, khi Kim Đại Trung nói xong câu ấy, Niên Bách Ngạn hừ một tiếng rồi cất bước định đi.



“Tổng giám đốc Niên…” Người phụ nữ bên

cạnh như một con búp bê bị bỏ rơi, một lần xông tới với vẻ thê thảm,

bỗng chốc ôm lấy cánh tay Niên Bách Ngạn, cả người run rẩy, cầu xin:

“Anh đừng đi! Cầu xin anh giúp tôi một lần!”



Lúc này Niên Bách Ngạn mới nhìn thẳng vào cô ta.



Cũng là một cô gái xinh xắn. Chiếc váy

lễ phục màu trắng rất sạch sẽ, đai váy có chút lộn xộn. Mái tóc dài cũng đã bung ra, trông có chút đáng thương.



Đôi mắt cô ta vẫn còn ngậm nước, nhìn anh như nhìn thấy hy vọng.



Không hiểu sao, Niên Bách Ngạn bất giác

nhớ tới Tố Diệp. Lần đó ở Hồng Kông, khi Tố Diệp mặc độc chiếc váy ngủ

chạy xuống đại sảnh khách sạn, ôm chặt lấy anh, nước mắt nước mũi tèm

lem cầu xin anh đừng đi, đôi mắt cô cũng đáng thương như vậy, cũng khiến anh thắt ruột thắt gan.



Nhưng anh biết rõ người này không phải Tố Diệp.



Anh lặng lẽ rút cánh tay ra, khẽ hỏi: “Có chuyện gì?”



“Ông ấy… Ông ấy cậy mình là ông chủ, động tay động chân với tôi…” Cô ta khóc như mưa.



Mặt Kim Đại Trung chợt biến sắc, nhìn

Niên Bách Ngạn và nói ngay: “Anh đừng nghe nó nói năng linh tinh. Lớn

nhỏ gì tôi cũng là ông chủ, làm sao giở trò với nó được? Là thế này! Tôi bảo nó nhận một quảng cáo, nó sống chết không chịu đi, làm tôi tổn thất phí quảng cáo rất lớn. Thế thì cũng thôi đi. Tôi nói với nó cô hủy hợp

đồng thì phải tới tiếp mấy sếp trong công ty quảng cáo bữa cơm chứ? Nó

bèn cứng miệng với tôi, nhất quyết không chịu. Tổng giám đốc Niên! Anh

nói xem, nó không quay quảng cáo, lại không trả tiền bồi thưởng, lại

cũng chẳng chịu tiếp ăn tiếp ngủ, nếu là anh, anh có giận không?”



“Tổng giám đốc Niên! Không phải tôi muốn hủy hợp đồng đâu, thật sự là vì bị trùng lịch. Còn cả bữa cơm đó nữa,

đám người ấy chẳng tốt đẹp gì. Trước đây trong công ty cũng có mấy người phải tới ăn cơm cùng họ, kết họ bị giày vò chẳng ra hồn người nữa.” Cô

ta ngẩng đầu lên khóc lóc: “Tôi thích đóng phim, tôi cũng muốn làm việc

tử tế nhưng tôi không muốn tiếp những gã đàn ông đó…”



Nét mặt Niên Bách Ngạn không mấy thay

đổi. Anh vẫn rất điềm nhiên, nhìn Kim Đại Trung và nói: “Cô ấy nợ bao

nhiêu tiền bồi thường?”



Kim Đại Trung sững sờ, đáp nhanh: “Ba mươi vạn!”



Niên Bách Ngạn cười: “Ông chủ Kim! Có ba mươi vạn mà anh làm to chuyện lên với nhân viên, có mất mặt quá không?”



Kim Đại Trung bối rối.



Niên Bách Ngạn không nói nhiều lời. Anh

rút từ trong túi áo ra một tờ chi phiếu đã được chuẩn bị, điền số tiền

lên đó rồi đưa thẳng cho Kim Đại Trung: “Cầm lấy. Chuyện này coi như

chấm dứt, đừng ở đây làm mất mặt.”



Kim Đại Trung lấy lại nhìn. Là tờ chi

phiếu ba mươi vạn. Hai mắt ông ta bỗng chốc sáng rực lên, cảm kích vô

ngần: “Cảm ơn tổng giám đốc Niên, cảm ơn!” Sau đó ông ta ngước mắt, hỏi

một câu do thám: “Thật không ngờ, hóa ra An Tịnh là…”



Niên Bách Ngạn nhíu mày, chẳng màng tới

“yên tĩnh” hay không yên tĩnh gì đó từ mồm ông ta. Anh nghiêm mặt nói:

“Ngày xưa, trước khi công ty của ông phá sản, có một vụ làm ăn đang dang dở. Khoản tiền này coi như là tiền lãi tôi trả lại ông lúc đó. Vẫn một

câu đó thôi, tránh xa Tố Diệp ra một chút. Nếu không, chút tiền lãi cuối cùng này ông cũng không còn nữa đâu.”



Kim Đại Trung gật đầu lia lịa rồi biến rất nhanh.



Niên Bách Ngạn cũng đi thẳng vào trong hội trường.



“Ấy, tổng giám đốc Niên…” An Tịnh phía

sau đuổi theo mấy bước cũng không theo kịp anh, đành giương mắt nhìn

bóng anh khuất sau cánh cửa lớn.



Cô buồn bã đứng tại chỗ, trái tim như bị dùi sâu. Thì ra, anh thật sự không nhớ cô là ai. Thậm chí anh mắt anh

dừng lại trên người cô còn chưa tới ba giây…



Anh vẫn còn quan tâm người con gái tên Tố Diệp đó đến vậy…