Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 9425 : Lạnh lẽo hơn cả bão táp mưa sa

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Đêm mưa, càng về khuya càng lạnh.



Những hạt mưa bằng hạt đậu mỗi lúc một to, cuối cùng ào ào trút xuống, cuối cùng trở thành mưa đá.



Khi nói ra bốn chữ đó, sức mạnh nơi cánh tay Niên Bách Ngạn lại mạnh hơn một chút nữa.



Tố Diệp chỉ cảm thấy cánh tay mình đau đớn như tách rời khỏi cơ thể. Dường như cô còn nghe thấy cả tiếng khớp xương răng rắc kêu, giọng nói trầm lạnh của người đàn ông cũng xuyên qua màng nhĩ. Còn cô, cả gò má chỉ có thể dính sát lên cửa sổ, như những hạt mưa lớn nhỏ như trân châu đang rơi lộp bộp xuống ô cửa, làm gương mặt cô rung lên, va đập vào nhau một cách triệt để.



Thủy tinh cọ vào bả vai đau đớn. Cô không nhúc nhích nổi. Sự phẫn nộ của Niên Bách Ngạn như muốn dỡ xương cô ra.



Sau đó, máu tươi thấm lên thủy tinh. Dòng máu nóng gặp tấm kính lạnh ngắt nhanh chóng hạ nhiệt, không thể nhòe ra mà ngưng tụ lại tựa một đóa hoa mai đỏ chói mắt dưới trăng lạnh.



Nó chảy ra từ vết thương ở cổ cô, tuy không sâu nhưng máu đã thấm ra ngoài.



Máu trên vết thương vì cô cố gắng giãy giụa lại càng chảy nhiều hơn. Có một giọt từ từ chảy xuống, dính lên lồng ngực vì đang thở dồn dập mà phập phồng lên xuống của cô.



Da cô trắng như tuyết, nên lại càng tôn lên màu đỏ rực của máu, một máu đỏ tươi chói lọi.



“Niên Bách Ngạn! Anh đang phạm pháp!” Cô không thể đối chọi lại anh, cộng thêm thời gian hơn một tháng trời bị giam giữ đủ để tiêu diệt toàn bộ thể lực và sức sống của cô. Chiêu này của Niên Bách Ngạn quá tàn độc. Bất kỳ người nào bị giam ở một nơi thế này cũng gần như sụp đổ.



Sức lực của cô cũng hoàn toàn mất đi, chỉ còn lại sức để cố gắng dằn mạnh từng chữ.



Nghe xong câu ấy, Niên Bách Ngạn bật cười. Cả cơ thể dài ngoằng áp sát vào cô, cuối cùng thủ thỉ bên tai: “Hai từ pháp luật được nói ra từ miệng một người phụ nữ vô tâm như cô đúng là nực cười. Muốn nói chuyện pháp luật với tôi phải không? Cô tưởng mọi người bên ngoài sẽ tin Niên Bách Ngạn tôi lại đi giam cầm một người phụ nữ sao?”



Lửa bốc lên trong mắt Tố Diệp. Ở tư thế này, điều duy nhất cô có thể làm là nhìn anh phẫn nộ.



Rõ ràng Niên Bách Ngạn không hài lòng với ánh mắt này của cô. Sự khó chịu trên gương mặt anh ban nãy đột ngột tan đi. Dần dần, tận sâu nơi đáy mắt toát ra một làn khí lạnh buốt tận cốt tủy, không khác gì mưa đêm ngoài kia.



Đã từng có lúc, anh tin tưởng vào tình yêu trong đôi mắt cô đến thế, rằng cô sẽ chỉ nhìn anh bằng ánh mắt chứa chan tình cảm. Mỗi lần cô nũng nịu nhào vào lòng anh, trái tim anh cũng tan chảy.



Anh luôn cho rằng, vẻ đẹp trong đôi mắt cô khiến anh nghẹt thở, không thể ngờ có một ngày trong đôi mắt ấy cũng ngập tràn chán ghét và căm phẫn.



Sự căm phẫn ấy còn hơn rất nhiều những lời nói hằn học của cô.



“Giam cô một tháng mà vẫn còn nóng nảy như vậy. Tố Diệp! Cái tính này của cô đúng là muốn chết!” Anh cong môi, nụ cười chế giễu không tan vào trong ánh mắt. Anh chỉ dùng một tay giữ chặt hai cánh tay cô, một tay còn lại từ từ tháo cà vạt.



“Cô có biết không? Con hươu trong rừng sâu ban đầu vốn không biết nó là loại động vật thấp nhất trong chuỗi thức ăn. Nó bèn nghênh ngang, dương oai giễu võ trước mặt con sư tử có thể nuốt chửng lấy nó bất kỳ lúc nào. Cuối cùng, nó bị ăn sạch không còn một mẩu xương. Rồi sau đó, đời đời kiếp kiếp của họ nhà hươu đều phải nhớ rằng mình có thể chọc vào ai, không được chọc vào ai. Con người cũng vậy thôi, luôn phải cho họ một bài học thì họ mới hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì tuyệt đối không được làm. Tố Diệp! Tôi và cô ngày tháng còn dài. Tối nay, tôi phải để cho cô biết, cô có giận dữ cũng phải tỏ ra ôn hòa, nhã nhặn với tôi. Một người đến cả sự phẫn nộ của không kìm chế được thì phải bị dạy dỗ một chút mới nhớ được.”



Tố Diệp thất kinh: “Niên Bách Ngạn! Anh định làm gì?”



Nhưng Niên Bách Ngạn không trả lời nữa, cầm cà vạt của mình buộc thẳng vào hai cổ tay cô. Chiếc cà vạt cao quý hoàn toàn trở thành một sợi dây thừng. Anh kéo mạnh, trói chặt hai tay cô lại.



Tố Diệp không biết anh định làm gì, thế nên liều mạng vùng vẫy.



Ai ngờ, cô vẫn bị một tay anh bắt lấy, kẹp chặt như diều hâu bắt gà con. Anh giơ tay đẩy cánh cửa ban công bên cạnh cửa sổ ra.



Bên ngoài là ban công hình cung cực lớn. Nếu bình thường tới đây nghỉ dưỡng, thì đây là một vị trí tuyệt đẹp để nhàn nhã đứng ngắm cảnh phía dưới. Xuyên qua lớp cây cỏ um tùm xanh tốt là có thể nhìn thấy biển khơi trong xanh hút tầm mắt. Nếu là một buổi trưa hè, hoàn toàn có thể mở rộng cánh cửa này ra, rồi nằm lên ghế, pha một cốc cafe Classic của Ý, vừa hít hà hương cafe đậm đà, vừa có thể ung dung lắng nghe tiếng sóng biển đập vào vách đá.



Thi thoảng lại có một chú hải âu bay ngang qua. Tiếng của nó từ xa vọng lại khi bay tà tà trên mặt biển. Cuộc sống như thế mới gọi là thiên đường chốn nhân gian.



Nhưng nó chẳng liên quan gì tới đêm nay.



Một đêm mưa như thác đổ, thậm chí mưa đã tụ lại thành băng tuyết. Khi rơi xuống cánh cửa mở tung, đủ để làm tấm rèm cao hơn sáu mét bị thổi tung. Nó phần phật bay cao, tùy tiện bay tung trong không trung theo cơn gió. Cảnh tượng này mới hoành tráng làm sao.



Vậy mà Niên Bách Ngạn lại đẩy cô ra ngoài.



Chân Tố Diệp bị trẹo. Cô hét lên tiếng rồi ngã xuống lớp đá cuội rải trên ban công. Mỗi viên đá cuội ở đây cả về kích cỡ, màu sắc thậm chí là hình thù đều không khác nhau là mấy. Chỉ phục vụ cho mục đích thẩm mỹ, có thể thấy mỗi một chi tiết tại đây đều độc đáo, đặc sắc.



Nhưng khổ cho đầu gối của Tố Diệp. Vì nơi đây ít người lui tới nên đá cuội chưa được giẫm qua giẫm lại nhiều lần, nên vẫn chưa tròn trịa lắm. Cộng thêm trên đá cuội rớt xuống rất nhiều băng tuyết. Vì thế khi ngã xuống, đầu gối cô đau râm ran.



Niên Bách Ngạn bước tới túm cô lên, rồi buộc một đầu cà vạt vào rìa ban công. Như vậy đã ngăn chặn khả năng cô có thể nhảy xuống dưới để chạy thoát.



Tố Diệp bị cố định trên ban công. Cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng, tóc rũ xuống, y hệt như một nữ phù thủy sắp bị hành hình. Băng lạnh rơi lộp bộp xuống người cô, như vô số chiếc búa nhỏ đang đập lên mỗi góc trong cơ thể.



Cô khản cổ thét gào, giận dữ chửi mắng Niên Bách Ngạn.




Đúng vào lúc anh cảm thấy cũng gần được rồi, ngón tay liền mạnh mẽ hơn.



Tố Diệp thở dốc một tiếng, hàm răng trên môi bất thình lình buông ra. Cuối cùng tiếng hét thất thanh vẫn thoát ra khỏi cổ họng, cơ thể trong phút chốc co lại tới cực điểm.



Cuối cùng, lồng ngực cô phập phồng, lên xuống không ngớt.



Chỉ có điều, cơ thể cô đã yếu tới mức chẳng còn hưởng thụ được cảm giác bị anh đưa lên tới đỉnh. Cô ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại, từ từ trượt xuống bồn tắm.



Niên Bách Ngạn vươn tay ra, kéo cô lên.



Thấy môi dưới đã cô bị cắn đến chảy máu, mặt anh chợt tím tái.



Tố Diệp! Cô giỏi lắm!



Tố Diệp chẳng biết mình đã ngủ bao lâu.



Khi cô mở mắt ra thì ngoài cửa trời đã sáng đẹp. Nắng chiếu vào tấm rèm đen khiến nó không còn nặng nề.



Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn tiếng tích tắc khẽ khàng vọng vào tai cô.



Cô rên lên một tiếng, thử dậy khỏi giường. Người rất đau, đầu mơ màng còn cổ tay cũng như đứt rời. Cô giơ tay lên mới phát hiện chiếc cà vạt trói tay chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.



Chỉ còn lại một vết bầm tím còn thấy rõ.



Cho dù không có vết bầm tím này nhắc nhở, Tố Diệp cũng nhớ rõ những chuyện xảy ra tối qua.



Niên Bách Ngạn đã tới đây.



Sau đó, anh trở thành ác quỷ.



Tố Diệp cảnh giác đảo mắt một vòng quanh phòng. Anh không còn ở đây nhưng vẫn còn mùi hương của anh.



Nó không còn là mùi hương an toàn khiến cô lưu luyến như trước nữa, giờ chỉ hơi ngửi thấy nó, cô cũng sợ hãi kinh hồn.



Cô không thể không thừa nhận mình sợ dáng vẻ anh tối qua. Nhưng bất luận thế nào, cô cũng tuyệt đối không cúi đầu!



Một bên giường trống vắng, trơ trọi, nhưng có thêm một chiếc gối nữa. Xem ra, tối qua Niên Bách Ngạn ngủ bên cạnh cô. Tố Diệp run rẩy giơ tay ra, chạm vào gối, rồi đưa tay lên mũi ngửi.



Là mùi gỗ mộc.



Rất nhạt.



Nhưng chắc chắn thuộc về anh.



Trên tủ đầu giường vẫn còn chiếc đồng hồ cơ anh vẫn hay đeo, chiếc tích tắc phát ra từ đó. Có trách thì trách căn phòng này quá yên tĩnh, tới mức có nghe được cả tiếng kim giây đồng hồ.



Trên người cô đã được thay một chiếc áo ngủ sạch sẽ, bằng bông, rất mềm mại.



Có người gõ cửa.



Tố Diệp cảnh giác mở to mắt. Cả người cô dính chặt vào đầu giường, một lần nữa đề cao phòng bị.



Nhưng người đi vào là chị Trần.



Sau khi thấy cô đã tỉnh lại, chị ta cũng không mấy lạ lẫm, dường như cũng làm thinh trước gương mặt không chút hồng hào của cô. Chị ta đi thẳng tới trước cửa sổ, kéo rèm ra, để ánh nắng tràn vào phòng.



“Cô Tố! Dậy rồi thì xuống nhà ăn cơm thôi. Trước khi đi, anh có dặn là nhất định phải nhìn cô ăn cơm.”



Lời nói của chị Trần làm Tố Diệp giật mình. Cô nắm bắt vào trọng điểm: “Trước khi đi? Anh ta… Anh ta giờ có ở trong biệt thự không?”



“Sáng sớm nay anh đã ra ngoài có việc rồi.”



Đầu óc Tố Diệp xoay chuyển rất nhanh. Ngón tay cô vì phát hiện quan trọng ấy mà run lên vì kích động. Niên Bách Ngạn ra ngoài có việc rồi? Xem ra hòn đảo này nhất định có đường thoát!