Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 10446 : Khi đang hạnh phúc cũng là lúc lo được lo mất

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Buổi tối cuối tuần, vẫn luôn hồi hộp như thế.



Diệp Lan không biết tại sao thứ năm này cô lại tim đập nhanh vô cớ. Rõ ràng là điện thoại không kêu, rõ ràng là cô còn đang bù đầu với hàng đống công việc, nhưng vẫn có một dự cảm, đó là khi tan làm cô sẽ được gặp Tố Khải vậy.



Từ sau buổi gặp mặt lần trước, cô và Tố Khải không liên lạc với nhau nữa.



Cảm giác im lặng này giống như đang có một bức tường trong không khí ngăn cách hai người.



Có mấy lần cô muốn gọi điện cho Tố Khải, nhưng cầm điện thoại lên lại không biết phải nói gì.



Diệp Lan không biết mình đang chờ đợi điều gì.



Có lẽ, cô đang đợi từ Tố Khải một lời giải thích.



Một lời giải thích có thể mở lối thoát cho quan hệ của hai người.



Nhưng tới tận lúc tan ca, cô vẫn không nhận được tin tức gì của Tố Khải, mà ngược lại nhận được một cuộc điện thoại khác. Cô nhận máy trong kinh ngạc: “Mẹ?”



Xe của Diệp Lan bị tắc đường gần một tiếng đồng hồ mới tới được hội quán mà Nguyễn Tuyết Cầm hẹn trước, cô không ngờ Diệp Hạc Thành cũng có mặt ở đó. Nguyễn Tuyết Cầm bảo nhân viên bê lên một cốc nước hoa quả, sau đó nói thẳng với Diệp Lan mục đích tới đây.



Diệp Lan nghe xong như nổ tung, cô nhìn bố mẹ không thể tin nổi: “Sao bố mẹ có thể nói lời không giữ lời như vậy chứ? Mẹ! Chính mẹ đã nói với Tố Khải mà. Chỉ cần anh ấy rời khỏi đội chống ma túy là mẹ sẽ không phản đối chúng con yêu nhau nữa, nhưng hôm nay mẹ lại bắt con đi xem mặt? Hay cả hai bố mẹ cùng đồng thời ép con?”



Nguyễn Tuyết Cầm ấn vai cô xuống, ngăn không cho cô rời đi, nét mặt bình thản mà nghiêm túc: “Sông có khúc, người có lúc! Lúc đó bác cả con còn chưa qua đời, Tinh Thạch vẫn còn là của gia đình chúng ta, bây giờ thì sao? Trưởng bối duy nhất trên dưới trong nhà họ Diệp chỉ còn lại bố con. Nếu chúng ta vẫn còn làm ngơ không quan tâm, Tinh Thạch sớm muộn cũng sẽ không còn chỗ đứng cho nhà họ Diệp nữa.”



“Thế nên mẹ đã gán con đi?” Diệp Lan nhìn bố mẹ, cõi lòng tê tái.



Diệp Hạc Thành ngồi bên, thở dài nói: “Con gái à! Bố mẹ cũng là muốn tốt cho con thôi, tìm một gia đình môn đăng hộ đối có gì không đúng chứ? Thật ra bố mẹ cũng không mang con ra để đổi lấy thứ gì. Bố và mẹ con thật lòng cho rằng cậu Tố Khải đó không thích hợp với con. Con là thiên kim tiểu thư, nó chỉ là một thằng cảnh sát quèn. Con xem xem, ngày thường quần áo con mặc, đồ con ăn, thậm chí là phương tiện đi lại, có cái nào không tốt? Cậu cảnh sát đó có thể cho con một cuộc sống giàu sang, sung sướng hay không? Bây giờ con còn nhỏ, luôn cảm thấy tình yêu là thứ vĩ đại nhất. Nhưng Lan Lan à, còn phải biết hôn nhân không phải trò đùa của con nít, khác hẳn với việc con yêu đương. Lâu dần các con cũng phải đối mặt với vật chất chứ? Đến lúc đó con sẽ cảm thấy cuộc sống rất gian khổ. Con và nó là người sống ở hai thế giới khác nhau. Con ở trên trời, nó ở dưới đất. Hai đứa đến với nhau hoàn toàn không thích hợp.”



“Đúng đấy, Lan Lan! Bố mẹ đều là người từng trải. Những gì bố mẹ nói con phải khiêm tốn mà học hỏi. Trên đời này không có bố mẹ nào không nghĩ cho con cái cả. Mẹ thừa nhận, con có tình cảm với Tố Khải, Tố Khải cũng đối xử rất tốt với con, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi, rồi con cũng phải đối diện với hiện thức chứ? Con nói xem, từ sáng tới tối nó toàn tiếp xúc với mấy kẻ xấu xa, còn con thì sao? Nghề nghiệp của con lịch sự, trong tay lại có cổ phần của Tinh Thạch, chắc chắn kiếm được hơn nó rất nhiều. Tới lúc đó hai đứa lấy nhau bảo người ngoài nhìn các con thế nào? Lẽ nào con còn định chuyển qua sống cùng với bố mẹ? Con gái à! Con mà lấy Tố Khải là tự hạ giá mình. Đàn ông trên đời này chẳng ai muốn người phụ nữ của mình kiếm tiền nhiều hơn mình, thời gian ra ngoài nhiều hơn thời gian ở nhà cả. Nó là người có công việc ổn định. Loại đàn ông đó từ trong máu đã có tư tưởng bảo thủ gia trưởng. Điều nó hy vọng là con có thể trở thành người phụ nữ quán xuyến công việc gia đình, chứ không phải một cô chủ. Con bảo con kết hôn rồi cũng không thể tự mình bỏ tiền ra thuê bảo mẫu tới nhà giúp việc chứ? Bố con nói đúng lắm. Hai đứa là người của hai thế giới khác nhau. Yêu đương qua đường thì thôi, kết hôn thì chắc chắn không được.”



“Mẹ! Sao mẹ có thể như vậy chứ? Hai người ở bên nhau là phải chăm sóc cho nhau. Con là cô chủ nhà giàu thì đã sao? Chẳng phải vẫn có hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng sao? Cho dù thường ngày con ăn sung mặc sướng, đó đều là bố mẹ ép buộc cung cấp cho con mà thôi. Quần áo có đẹp đến mấy con cũng không thể một ngày thay bảy, tám bộ. Đồ ăn có ngon đến mấy con cũng chỉ có một cái miệng mà thôi. Vòng đi vòng lại, chẳng qua là bố mẹ hy vọng lấy cuộc hôn nhân thương mại của con để đề phòng anh rể mà thôi. Nếu bố mẹ thật sự lo lắng như thế, vậy được thôi, còn xem mặt làm gì nữa? Chi bằng bố mẹ tặng con cho anh rể luôn đi. Con đi theo anh ấy, chẳng phải bố mẹ cũng không phải lo con đói ăn thiếu mặc sao?” Diệp Lan sốt ruột, cuộn chặt tay lại.



“Con nói linh tinh cái gì thế?” Sắc mặt Nguyễn Tuyết Cầm rất không vui, bà ta thấp giọng quát: “Tốt nhất là con bình tĩnh lại ngay. Cho dù có khó chịu thế nào, hôm nay con cũng phải đi gặp người ta cho mẹ.”



“Lan Lan à! Phía nhà trai hôm nay tới, gia đình có một công ty đại lý. Cả nước đều có chi nhanh của họ. Bố cậu ấy là một nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh. Cậu ấy lại là con một trong nhà, sớm muộn gì cũng sẽ kế nghiệp gia đình, tuổi tác cũng hợp với con, lớn hơn con bốn tuổi.” Diệp Hạc Thành kiên nhẫn giải thích cho Diệp Lan.



Diệp Lan nhăn mặt: “Tóm lại, con sẽ không chấp nhận người khác đâu.”



“Nếu con thật sự yêu Tố Khải thì nên buông tay nó.” Nguyễn Tuyết Cầm bất ngờ nói câu ấy.



Diệp Lan không hiểu.



“Tố Khải có thể vì con mà từ bỏ công việc nó yêu thích nhất. Con cảm thấy lâu dần nó có hối hận không? Con đi theo nó, nó chỉ có thể không ngừng thỏa hiệp và thay đổi, cuối cùng sẽ biến thành một người mà ngay bản thân nó cũng ghét bỏ. Đây là biểu hiện của việc con yêu nó? Nếu đổi lại là người con gái khác, nó sẽ không có nhiều áp lực như thế, nó có thể vẫn được làm công việc mà mình muốn, thậm chí thoải mái còn phát triển được tốt hơn nữa. Bây giờ thì sao? Nó chỉ có thể núp mình trong một nơi bé nhỏ làm một cảnh sát tép riu. Lý tưởng và hoài bão bị vứt vào thùng rác hết rồi. Lan Lan! Con cảm thấy đây là tình yêu mà con cần sao?”



“Con…” Diệp Lan há hốc miệng.



“Tóm lại con hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Nhưng trước đó, buổi xem mặt hôm nay con nhất định phải đi.” Nguyễn Tuyết Cầm vừa đấm vừa xoa.



Diệp Lan đang định nói gì, đã thấy có tiếng nói vọng vào, một giọng nói tràn trề nhiệt tình.



“Thật ngại quá, để gia đình đợi lâu rồi!”



Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn. Đầu tiên là nhìn thấy một cặp vợ chồng đứng tuổi. Người vợ khoan thai, người chồng điềm đạm. Theo sau họ còn có một người đàn ông khá trẻ.



Dáng người cao ráo, cơ thể khỏe mạnh.



Khi cô ngước mắt lên, anh ta cũng vừa hay nhìn qua đây.



Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Diệp Lan ngỡ ngàng, chỉ vào anh ta và thốt lên: “Cảnh Long?”



Còn Cảnh Long cũng không ngờ lại là cô, sững người trong giây lát: “Diệp Lan? Sao lại là em?”



Khi Tố Diệp tỉnh lại, ngoài cửa sổ nắng đã lên cao.



Rèm cửa cũng không thể che hết những tia sáng rực rỡ ấy.



Bên cạnh cô trống trải, chỉ còn lại hơi ấm.



Và mùi đàn ông còn lưu lại trong không khí.



Tinh mơ sáng thứ bảy, cô tỉnh dậy khi khắp người đau nhức.



Đang định đứng dậy thì cửa phòng bật mở.



Niên Bách Ngạn vừa tắm rửa xong. Nửa trên cơ bắp vẫn còn đọng nước. Từng giọt nước men theo từng thớ thịt chảy xuống. Phía dưới anh quấn một chiếc khăn tắm lớn.



Tố Diệp anh đã đi từ lâu rồi, không ngờ anh vẫn còn ở nhà. Cô vô thức cứng đờ người, ngồi yên trong chăn không dám động đậy.



Anh thấy cô tỉnh, bèn đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường. Anh cầm lấy một chiếc áo sơ mi được gấp ở một bên, tùy hứng hỏi một câu: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”



Tố Diệp không hiểu ý trong câu hỏi của anh, suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ sẽ tìm Yêu Yêu ăn cơm!”



Cuối tuần là thời gian để tiêu khiển, nhưng cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào hay để trải qua mấy ngày cuối tuần, đành tùy tiện nói một câu lấy lệ.



Niên Bách Ngạn không né cô, mà thay một chiếc quần sạch sẽ ngay trước mặt cô. Anh ném chiếc áo sơ mi trong tay sang một bên, rồi hờ hững nói: “Lấy cho tôi một chiếc áo sơ mi sạch.”



Tố Diệp cũng ngửi thấy mùi rượu trên áo anh. Cô vốn định mặc kệ anh, nhưng lại thấy anh đứng yên đó, bổ sung một câu: “Hôm nay tôi ra ngoài không vội chút nào đâu.”



Vừa nghe nói vậy, cô đứng dậy ngay.



Nhưng vừa mới đó, một chất dịch sền sệt, nhạt màu đã chảy từ trong người cô ra, dính đầy giữa hai chân.



Mặt cô trắng bệch đi.



Cô chợt nhớ lại hành vi tối qua của anh.







Hơi thở nặng nề ấy dường như vẫn còn văng vẳng bên tai cô.


Tố Diệp không biết phải làm sao. Cô liếc mắt phát hiện Cảnh Long đang mỉm cười nhìn Diệp Lan, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm không lành. Chẳng mấy chốc, cô tươi cười nhìn sang Cảnh Long: “Anh Cảnh! Tôi muốn nói chuyện riêng với Diệp Lan mấy câu, anh không ngại chứ?”



Cảnh Long mỉm cười xin lỗi, rồi quay người đi ra một chỗ khác.



Đợi anh ta biến mất ở một góc, Tố Diệp mới kéo Diệp Lan lại, nhíu mày nói: “Thế này là thế nào?”



Diệp Lan chẳng hiểu mô tê gì: “Sao lại thế này là thế nào ạ?”



Tố Diệp chỉ về hướng Cảnh Long vừa khuất dạng: “Ngày Chủ nhật, em không hẹn hò với Tố Khải, mà lại cùng người đàn ông khác đi mua quần áo?”



“Chị! Chị hiểu lầm rồi. Anh ấy không có bạn bè ở Bắc Kinh, thế nên…”



“Mấy lời ngớ ngẩn đó mà em cũng tin?” Tố Diệp lắc đầu bất lực: “Cậu ta có ý với em. Nếu em còn yêu Tố Khải thì dứt khoát với người đó ngay!”



Diệp Lan cười: “Chị nói gì vậy? Sao anh ấy lại có ý với em được?”



“Ánh mắt cậu ta nhìn em người tinh mắt nhìn một cái là nhận ra ngay.” Tố Diệp giơ tay chọc vào đầu con bé: “Em đừng có ngốc nghếch, chuyện gì cũng không biết nữa!”



Diệp Lan hơi ngẩn người, một lúc sau mới cười ngượng ngập: “Em nghĩ là… không thể nào!”



“Tạm thời không nói về Cảnh Long, em và Tố Khải sao rồi? Theo như chị biết, hôm nay nó ở nhà, không tới sở.” Tố Diệp lại hỏi.



Diệp Lan cắn môi, cúi gằm.



“Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”



“Chị…” Một lúc sau Diệp Lan mới nhìn lên Tố Diệp, gương mặt có chút ấm ức: “Thật ra em cũng không biết em và anh ấy làm sao nữa. Từ ngày anh ấy từ Vân Nam trở về, em liền cảm thấy mọi việc đều bất ổn. Bọn em nói chuyện càng ngày càng ít đi, những lúc ở bên nhau cũng không biết nên nói gì.”



Tố Diệp nhìn Diệp Lan, trái tim chợt lạnh đi quá nửa.



“Đang yên đang lành sao lại như vậy?”



Diệp Lan cắn môi, sau đó nắm chặt lấy tay Tố Diệp: “Chị, không hiểu tại sao, cảm giác Tố Khải mang lại cho em không còn như khi trước nữa. Lần này em đi Vân Nam, trông thấy anh ấy hóa trang thành một kẻ lưu manh, còn ôm theo một cô gái trong lòng. Hơn nữa… anh ấy… anh ấy còn xăm, hoàn toàn khác với dáng vẻ trước đây của anh ấy. Em…”



Tố Diệp chợt hiểu ra.



Tố Khải từ ngày quen biết với Diệp Lan đã mang lại cho con bé cảm giác chính trực như vầng mặt trời. Dáng hình nó trong bộ cảnh phục tuấn tú và ngay thẳng. Tố Diệp là chị nó, đương nhiên hiểu hình ảnh đó của Tố Khải đã mê hoặc không biết bao nhiêu cô gái mới yêu lần đầu. Đương nhiên, bao gồm cả Diệp Lan.



Diệp Lan khác với cô. Từ nhỏ, con bé đã sống trong một hoàn cảnh được yêu chiều. Bố mẹ nó bảo vệ nó rất tốt. Cô chưa từng gặp những chuyện hiểm ác trên đời. Trong thế giới của nó chỉ có lương thiện và đẹp đẽ. Thế nên nó hoàn toàn không tưởng tượng được một cảnh sát anh tuấn, khí khái như thế khi làm gián điệp sẽ có bộ dạng ra sao.



Nhưng Tố Diệp biết, cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh của Tố Khải khi chấp hành nhiệm vụ khác hoàn toàn với nó thường ngày. Mà cảnh này vừa hay lại bị một Diệp Lan ngây thơ bắt gặp, thế nên nhất thời, hình tượng của Tố Khải trong lòng con bé đã sụp đổ.



Nói cách khác, trước đây Diệp Lan luôn ngưỡng mộ Tố Khải, thậm chí là sùng bái, chưa bao giờ dám nhìn thẳng. Nhưng bây giờ, khi nó biết Tố Khải cũng có một hình ảnh khác, khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu.



Tố Diệp thở dài: “Diệp Lan! Em biết rõ đó là công việc của Tố Khải.”



Diệp Lan gật đầu lia lịa: “Em biết đó là công việc của anh ấy, nhưng chị à! Bây giờ mỗi lần ở bên cạnh anh ấy, em lại nhớ tới người phụ nữ đó, nhớ tới dáng vẻ anh ấy khi ôm cô ta, còn cả hình ảnh anh ấy lúc đó. Em thậm chí còn sợ hình xăm trên người anh ấy…”



Tố Diệp không biết nói sao.



Trưởng thành trong một môi trường và quá trình khác nhau sẽ tạo ra khả năng chấp nhận sau này. Giống như bạn bắt một người chưa bao giờ biết thế nào là lạnh phải tới Bắc Cực vậy.



“Em còn yêu Tố Khải không?” Tố Diệp thẳng thắn hỏi câu này.



Ánh mắt Diệp Lan chợt khựng lại, một lúc sau con bé gật đầu: “Yêu ạ!”



Tố Diệp nắm chặt tay Diệp Lan, chân thành nói: “Diệp Lan à! Em phải xác định rõ. Em yêu con người Tố Khải, hay chỉ yêu bộ cảnh phục trên người nó?”



Diệp Lan sững sờ.



Tố Diệp trầm mặc mấy giây rồi nói: “Em và Tố Khải có cần nói chuyện rõ ràng với nhau không? Hai đứa không gặp vấn đề về nguyên tắc, thế nên mọi chuyện đều dễ giải quyết. Không phải vì Tố Khải là em trai chị nên chị mới nói đỡ cho nó. Thực tế là nó rất yêu em, vì em nó mới rời khỏi đội chống ma túy.”



“Em không muốn anh ấy vì em mà phải hối hận.” Nghe xong câu ấy Diệp Lan càng cảm thấy nặng nề.



“Em cảm thấy, sự lựa chọn bây giờ của nó là một gánh nặng đối với em phải không?” Tố Diệp nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Lan.



Hơi thở của Diệp Lan gấp gáp, hồi lâu không nói gì.



“Diệp Lan! Chị hy vọng em có thể hiểu. Tố Khải là một người trưởng thành. Nó có sự lựa chọn và quyết định của mình. Con người ta luôn phải có trách nhiệm với quyết định của bản thân mình. Chị nghĩ nếu nó đã làm vậy thì sẽ không hối hận. Đương nhiên, em cũng có suy nghĩ của riêng em. Chị chỉ mong, nếu em cảm thấy tình cảm của hai đứa trở thành gánh nặng thì em phải nói chuyện rõ ràng với Tố Khải.” Tố Diệp nhẹ nhàng nói.



Diệp Lan cúi gằm, rất lâu sau mới gật đầu: “Em sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ấy.”



“Được rồi!” Tố Diệp khẽ thở dài.



Sau khi tiễn Diệp Lan đi, Tố Diệp chìm vào suy tư.



Thật ra con người ai cũng vậy, khi tới gần với hạnh phúc, họ sẽ rất sung sướng, nhưng khi đang hạnh phúc, họ sẽ lo được lo mất. Đây là số mệnh không ai trong chúng ta có thể trốn thoát. Vì chúng ta quá muốn nắm chắc, không muốn mất đi nên lại càng khiến con tim mình bị bó buộc.



Rốt cuộc phải là tình yêu như thế nào mới có thể thành công đây?



Ngay lúc này đây Tố Diệp bỗng nhiên lại thấy mờ mịt.



Cô những tưởng mình và Niên Bách Ngạn sẽ bên nhau trọn đời, nhưng rốt cuộc là vì sao, cô và anh lại đến nông nỗi như ngày hôm nay? Đúng như Diệp Lan cảm thấy, tất cả hình như đều lực bất tòng tâm.



Cô và Niên Bách Ngạn cũng như vậy sao?



Là yêu đến không thể làm gì được nữa? Hay là ngay từ ban đầu tình yêu chỉ là một lớp vỏ ngụy trang?



Có không ít lần cô chần chừ, đắn đo. Cô muốn tin tưởng Niên Bách Ngạn, muốn giả vờ ngốc nghếch tin vào con người khó đoán ấy. Nhưng mỗi lần ở trong lòng anh, cô lại luôn nghi ngờ, lại suy nghĩ, bước tiếp theo anh sẽ làm gì cô?



Cứ như vậy mà trở thành tình trạng như bây giờ.



Cái bụng sôi òng ọc kéo Tố Diệp ra khỏi suy tư. Cô xoa bụng, rồi lại nhìn đồng hồ. Đã mười hai rưỡi rồi. Cô rút điện thoại ra. Bên trên vẫn chưa hiển thị cuộc gọi tới, thậm chí một tin nhắn cũng không có.



Anh cũng quá đáng lắm rồi đấy. Rõ ràng là anh yêu cầu trưa nay ăn cơm, thế mà sắp chiều rồi vẫn im hơi lặng tiếng.



Quay đầu, cô lại nhìn thấy cửa hàng ban nãy mình thử quần áo. Đúng lúc người nhân viên nhìn về phía cô. Không hiểu sao, Tố Diệp bỗng nảy sinh một suy nghĩ bồng bột. Cô đi về phía cửa hàng đó.



Sau khi đi vào. Cô ung dung chọn ra mấy bộ vừa rồi mình ưng ý, rồi gửi thẳng cho Niên Bách Ngạn một tin nhắn weixin: Tôi đang ở Kim Bảo Hối, đã ưng mấy bộ quần áo, tới thanh toán tiền cho tôi!