Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 11483 : Sự lựa chọn ban đầu còn tính không?

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Hứa Đồng đang định lên gác xem Tố Diệp có ăn uống gì không, bỗng một tiếng đập cửa rầm rầm làm cô ấy giật nảy mình. Cô ấy nhanh chóng ra mở cửa mới phát hiện thì ra là Tố Diệp.



Mái tóc dài mới gội của cô còn chưa khô, vẫn buông thõng xuống vai. Gương mặt vốn dĩ đã nhợt nhạt giờ hoàn toàn như một tờ giấy trắng. Không, phải nói là tái xanh, rất dọa người. Câu đầu tiên khi bước vào chính là: Hứa Đồng! Tôi phải về Bắc Kinh ngay lập tức!



Hứa Đồng quả thực đã bị bộ dạng của cô dọa cho một phen, rồi lại phát hiện bàn tay đang níu chặt cánh tay mình của cô run lẩy bẩy. Cô ấy linh cảm có chuyện chẳng lành nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được! Bây giờ tôi lập tức đi gọi điện thoại cho tổng giám đốc!”



Tố Diệp buông thõng tay xuống, siết chặt từng ngón tay đang run lên, lẩm bẩm: “Điện thoại của anh ấy không gọi được…” Vừa rồi ở trong phòng, cô đã gọi hết lần này tới lần khác vào di động của Niên Bách Ngạn. Cả điện thoại cá nhân lẫn điện thoại dùng cho công việc đều sắp gọi nát bét, nhưng đều được thông báo không thể liên lạc được.



Hứa Đồng nghe cô nói vậy cũng thấy lo lắng. Ngoài trời đang mưa to gió lớn, tín hiệu yếu là chuyện rất bình thường. Nhưng trông Tố Diệp rất không ổn, cô ấy phải tìm tổng giám đốc thế nào đây?



“Cô đừng sốt ruột. Để tôi gọi lại thử xem!” Hứa Đồng vỗ về, rồi nhấc máy bàn gọi vào di động của Niên Bách Ngạn.



Tố Diệp gật đầu, nhưng bờ môi thì vẫn run lên từng cơn.



Hứa Đồng cũng bị cô làm cho căng thẳng. Cô ấy gọi điện không ngừng nghỉ, quả nhiên là vẫn không liên lạc được.



“Hứa Đồng! Cô giúp tôi đặt vé máy bay về Bắc Kinh ngay đi!” Tố Diệp đi tới.



Hứa Đồng cũng lo có chuyện gì nghiêm trọng, suy nghĩ rồi gật đầu. Cô liên hệ với công ty hàng không nhưng được thông báo, tất cả các vé máy bay về Bắc Kinh trong ngày đều đã bán hết, sớm nhất có vé là chuyến bảy giờ sáng mai.



Đường bộ và đường sắt đều không tiện trong cái thời tiết quỷ quái này.



Cả người Tố Diệp đổ sạp xuống bên cạnh điện thoại.



“Nếu sự việc thật sự nghiêm trọng, chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng liên lạc với tổng giám đốc, đáp máy bay riêng để quay về. Đây là cách nhanh nhất.” Hứa Đồng gắng giữ bình tĩnh.



Tố Diệp gật đầu.



Hứa Đồng tiếp tục gọi điện thoại, nhưng vẫn không thể nào bắt được liên lạc.



“Chắc là anh ấy ở cổ trấn phải không? Bây giờ tôi sẽ đi tìm anh ấy.” Tố Diệp vội vàng đứng dậy.



“Tôi đi cùng cô!”



Tố Diệp xoa xoa lòng bàn tay, lắc đầu: “Cô ở lại khách sạn đợi đi. Lỡ như anh ấy quay lại thì mong anh ấy nhanh chóng sắp xếp máy bay. Nếu ở cổ trấn không tìm được, tôi sẽ lập tức quay về.”



Hứa Đồng gật đầu.



Tố Diệp không nói thêm câu nào, lập tức xông ra khỏi phòng.



Vào trong cổ trấn, mưa lại càng ào ào như trút nước. Sương mù đã bao phủ khắp mặt hồ, nhấn chìm bóng hình của thuyền chài. Trên đường cũng không còn ai. Một số cửa hàng vẫn mở cửa, nhưng trước cửa vắng như chùa bà đanh.



Trời bắt đầu âm u, tối sầm, mây mù như đè ngay trên đỉnh đầu. Cô đi qua các mái hiên. Vì tiếng bước chân gấp gáp mà đã làm kinh động lũ chim đang tránh mưa. Chúng đập cánh đầy khó nhọc, bay loạn rào rào về phía cơn mưa như thác đổ.



Khi giày giẫm qua vũng nước, làm nước bắn tung tóe, ướt sạch cả gót giày của cô. Cô cũng mặc kệ, tiếp tục chạy về phía phường thêu đó theo con đường trong trí nhớ. Chắc là Niên Bách Ngạn ở đó.



Cô còn khá nhớ đường, vòng vèo một hồi cuối cùng cũng tới được nhà ấy.



Cửa lớn đóng chặt.



Tố Diệp không còn màng gì tới phép lịch sự, giơ tay đập cửa thật mạnh. Cô đập đúng một phút từ bên trong mới vọng ra tiếng chạy bước nhỏ. Cánh cửa cọt kẹt mở ra.



Một cậu bé còn nhỏ tuổi che một chiếc ô kẻ sọc tò mò nhìn ra Tố Diệp đang đứng ngoài với nét mặt lo lắng.



“Chị tìm ai?”



“Tôi… Tôi tìm Niên Bách Ngạn. À, chính là người hôm nay tới bàn chuyện cùng ông chủ của mọi người. Có lẽ hơn hai tiếng trước anh ấy đã tới đây.” Tố Diệp nói năng có phần lộn xộn.



Cậu bé suy nghĩ rồi chợt nhớ ra: “À, đó là một anh dáng người rất cao, ăn mặc rất chỉn chu phải không?”



Cách miêu tả này rất chung chung, nhưng Tố Diệp nghĩ có lẽ chính là Niên Bách Ngạn bèn gật đầu thật mạnh: “Anh ấy còn ở bên trong không?” Nói rồi cô định đi vào trong.



Cậu bé lập tức chặn cô lại: “Xin lỗi nhé. Anh đó đã đi rồi. Mấy người đi cùng với anh ấy cũng đi rồi.”



“Sao cơ?” Tim Tố Diệp đập lệch một nhịp: “Anh ấy đi đâu rồi?”



Cậu bé bị cô hỏi vậy chợt ngẩn người trong giây lát, sau đó lắc đầu, nét mặt áy náy: “Chuyện này thì em không rõ lắm.”



Tố Diệp cảm thấy tim mình đập rất nhanh, cứ thình thịch từng tiếng dội vào lồng ngực. Cô không suy nghĩ gì lại hỏi: “Vậy chắc là ông chủ của các cậu vẫn còn ở đây chứ? Tôi tìm ông ấy hỏi xem.” Dứt lời cô bèn đẩy cậu nhóc ra, len vào trong.



“Này…” Cậu bé không ngờ cô lại làm vậy, định hét lên bảo cô dừng lại thì đã không thể nữa rồi, đành vội vã đuổi theo sau.



Trong sân, cây tuyết cầu ấy vẫn còn nguyên. Từng phiến lá xanh tốt lay động, rung lắc trong mưa gió, chuẩn bị hứng một mùi hoa ngào ngạt. Tố Diệp không còn thời gian ôn lại chuyện xưa với nó, cô chỉ một lòng nghĩ tới việc tìm Niên Bách Ngạn. Xông vào trong phòng, bên trong có lác đác vài thợ thêu đang ngồi. Bọn họ đều lần lượt ngẩng đầu lên nhìn cô, rõ ràng đã ngẩn người vì một cô gái từ đầu bất ngờ xông tới.



Cậu bé cũng nhanh chóng chạy đến, gấp ô lại, bước lên, nói với vẻ không vui: “Thưa chị! Hôm nay trời mưa, chúng tôi không bán hàng. Chị không nói không rằng cứ xông vào như vậy, thật là không tôn trọng người khác!”



Nếu là lúc bình thường, Tố Diệp sẽ không lỗ mãng như vậy, nhưng hôm nay cô như người mất hồn, để mặc cho cậu bé oán trách. Cô nhìn quanh ngó quất nhưng không thấy ông chủ đâu, rồi lại thấy bên trong còn một căn phòng, ngay lập tức định đi vào.




Anh chỉ biết gõ cửa từng nhà để hỏi, tìm kiếm từng con đường một. Cuối cùng, trong con ngõ dài này, anh đã gặp lại bóng hình thân thuộc ấy.



Nhỏ bé, co ro dưới mái hiên chật hẹp. Nó bé lắm, chỉ đủ để chứa một mình cô.



Trái tim đang treo lơ lửng của Niên Bách Ngạn cuối cùng đã ầm ầm rơi xuống đất.



Nhưng trong hoảng hốt, hình như thời gian đang quay ngược lại.



Hình như anh đang quay về thời thơ ấu.



Cái đêm khiến anh ghi nhớ sâu sắc.



Anh xách đèn đi qua con ngõ dài, cô cũng bé nhỏ lọt thỏm vào tầm mắt anh. Tuy rằng lúc đó anh cũng bé, nhưng trông cô còn tý hon hơn. Cả người cuộn tròn trong góc tối, bờ vai còn đang run rẩy.



Anh giơ tay về phía cô, hứa rằng sẽ đưa cô rời khỏi đó.



Thế là cô mỉm cười, trong ánh mắt đong đầy niềm tin.



Cô có từng nhớ, khi cô còn rất nhỏ đã từng gặp anh một lần như thế này không? Cô có từng nhớ, anh đã say đắm nụ cười của cô từ rất lâu, rất lâu rồi không?



Dường như là từ kiếp trước tới tận kiếp này.



Niên Bách Ngạn lại tìm được cô ở đây. Cô vẫn như hồi bé, run rẩy, không nơi nương tựa.



Giọng nói bên tai hoàn toàn đánh thức Tố Diệp.



Đôi mắt cô tụ lại. Ánh mắt viết đầy xót thương của người đàn ông đập vào mắt cô, ùa vào tim cô. Cô đứng bật dậy, một giây sau đánh vào người anh như điên dại. Những giọt nước mắt đã ngưng tụ giờ một lần nữa cuộn dâng như thác lũ.



“Niên Bách Ngạn! Anh đã đi đâu? Sao anh có thể để em không tìm được anh? Sao anh có thể như vậy? Chính anh nói mà, chỉ cần em muốn tìm là sẽ tìm được anh! Anh còn nói chỉ cần em đứng đợi ở chỗ cũ là anh có thể tìm được em… Sao bây giờ anh mới xuất hiện? Sao bây giờ anh mới tìm thấy em? Bao nhiêu lo lắng, căng thẳng, bất lực, vô vọng của hàng tiếng đồng hồ đều hòa vào nhau trong khoảnh khắc nhìn thấy anh, khiến cho Tố Diệp điên cuồng đánh anh, phẫn nộ nhìn anh.



Trái tim Niên Bách Ngạn cũng quặn thắt theo từng động tác của cô. Anh lập tức ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai cô, hết lần này tới lần khác: “Tại anh không tốt, anh sai rồi…”



Tâm trạng Tố Diệp khó mà kiềm chế được. Cô ghì chặt lấy bờ vai anh, đánh đấm rồi cắn mạnh vào bả vai.



Niên Bách Ngạn không quan tâm. Anh để mặc cho cô trút hết mọi cảm xúc, gương mặt chỉ còn nhíu lại một nỗi đau. Đáp lại cô là cánh tay ghì siết không buông, khóa cô trong lòng mình.



Cơ thể lạnh cóng của cô khiến anh tự trách mình sâu sắc…



Khi về tới khách sạn thì trời đã tối.



Một ly sữa nóng được đặt lên đầu giường. Dưới ánh đèn vàng, hương sữa ngọt ngào, thơm nồng nhẹ nhàng lan tỏa.



Tố Diệp vừa tắm rửa xong bằng nước nóng, cuộn chăn ngồi trên giường. Mái tóc cô còn chưa khô, để xõa. Mặt và chăn cùng một màu, tái nhợt khiến người ta lo sợ, bờ môi vẫn chưa hết run.



Ánh mắt cô ngây ngốc, nhìn cố định về một hướng ngoài cửa sổ, nhưng nước mưa đã làm mờ tầm nhìn.



Rất lâu sau, cô chợt cảm thấy lạnh bèn thu chăn lại, một lần nữa nhớ tới lời gào khóc của mợ.



“Tiểu Diệp ơi, làm sao đây? Mợ phải làm gì đây? Cậu con vừa được phát hiện bị ung thư phổi. Bác sỹ nói tình trạng rất không lạc quan, bây giờ đang nghi ngờ là ung thư tế bào tuyến… Mợ chưa dám nói với cậu con, không thể nói thật với ông ấy được. Mợ chỉ nói là ông ấy bị viêm phổi, bác sỹ bảo ông ấy ở lại viện điều trị…”







Tim Tố Diệp run lên, chẳng hiểu sao bỗng cảm thấy tê tái.



Sức khỏe cậu trước nay luôn rất tốt, sao lại mắc ung thư phổi? Cô không tin, nhất định là bác sỹ chẩn đoán nhầm.



Nghĩ tới đây, nước mắt lại trào ra, chảy xuống môi, mặn chát.



Niên Bách Ngạn cũng tắm rửa qua loa rồi đi tới. Sau khi thấy cảnh ấy, anh đau lòng, cầm khăn tắm lau tóc cho cô rồi khẽ nói: “Anh đã biết chuyện của cậu rồi. Em uống sữa đi đã, anh sẽ lập tức sắp xếp máy bay về Bắc Kinh.”



Tố Diệp cắn chặt môi, nhưng tiếng khóc vẫn bật ra.



Nó làm tim anh vỡ nát. Anh đặt khăn tắm xuống, ôm lấy đầu cô, hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: “Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ tìm bác sỹ tốt nhất để chẩn đoán cho cậu.”



Tố Diệp ôm miệng, nước mắt chảy xuống kẽ tay.



“Đừng sợ, có anh đây!” Niên Bách Ngạn ôm lấy cô, lau nước mắt cho cô rồi nói: “Anh đi gọi điện thoại!”



Vừa đứng dậy, tay anh đã bị Tố Diệp giữ lại.



Anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt ôn hòa mà thương xót.



Tố Diệp nhìn thẳng vào mắt anh, nước mắt cứ thế lã chã rơi. Gương mặt nhỏ vì đầm đìa nước mắt lại càng khiến người ta xót xa. Cô nhìn anh qua làn nước mờ mịt rất lâu, cuối cùng mới mấp máy đôi môi run rẩy, nói một câu.



“Niên Bách Ngạn! Những gì anh nói trước đây… còn được tính không?” Giọng cô nghẹn ngào: “Chuyện… muốn em làm vợ anh, còn được tính không?”