Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 11491 : Như mơ như thật

Ngày đăng: 11:49 19/04/20


Dọc đường đưa Tố Diệp về nhà cậu, di động của Niên Bách Ngạn không ngừng kêu. Ban đầu anh không định đi, nhưng sau đó hết cuộc này tới cuộc kia, anh cũng đành phải nhận máy. Tố Diệp bảo anh cứ về công ty làm việc trước. Anh có phần không yên tâm về cô, nhưng vì công việc bận rộn không thể lỡ dở, đành phải khuyên cô ngủ một giấc thật ngon, khi nào xong việc anh sẽ tới với cô.



Tố Diệp biết việc sản phẩm mùa thu đang rất cấp bách. Cô gật đầu, muốn anh không phải bận tâm về mình.



Niên Bách Ngạn bèn lái xe đi.



Tố Diệp đi vào nhà. Trong nhà cực kỳ yên tĩnh. Không còn tiếng cậu ngâm nga hát mấy câu hay tiếng mợ quát tháo bảo cậu yên lặng một lát. Cả ngôi nhà trước nay luôn nhộn nhịp giờ quạnh quẽ, yên ắng, quả thực khiến Tố Diệp rất buồn.



Tố Khải gọi điện thoại tới, trò chuyện đơn giản mấy câu. Tố Khải nói tối nay nó trông ở bệnh viện, bảo cô cứ yên tâm. Tố Diệp cũng bớt lo hơn, nhưng đồng thời lại sợ Tố Khải làm vậy cậu sẽ nghi ngờ. Tố Khải nói: Không sao đâu! Bố em thích náo nhiệt. Em tới đánh cờ với bố.





Lòng Tố Diệp chợt quặn thắt.



Phải, trước giờ cậu là người thích không khí náo nhiệt.



Bình thường lúc ở võ quán, cậu giả vờ nghiêm nghị, nhưng về tới nhà là lại như một ông lão chưa lớn. Mợ càng hung hăng, cậu lại càng cười hề hề.



Cô tắm qua một lát rồi giặt cho mợ hai bộ quần áo. Sau khi gấp gọn vào trong túi, cô bỗng cảm thấy cả người mệt nhoài.



Mới đầu tháng năm, nắng mưa thất thường.



Ngoài cửa sổ đào mai vẫn còn rực rỡ, nhưng chẳng biết liệu một giây tiếp theo thời tiết có lạnh đi không.



Cũng giống như đời người, lúc trước vẫn còn vui vẻ, chẳng biết ngay sau đây có phải bi thương đang ập tới?



Tố Diệp tuy mệt nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường. Cô không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là thấy sợ hãi. Cô nhét điện thoại vào túi áo, lo bệnh viện bất ngờ gọi tới.



Hoàng hôn kéo lê chiếc đuôi dài, dần dần chìm nghỉm xuống cuối chân trời.



Nó thu vào một chút ánh sáng cuối cùng, chỉ để lại một cái bóng đỏ thẫm.



Có người gõ cửa.


Cảm giác bị người khác quấy rầy quả thực rất tồi tệ. Tố Diệp lại lật người lần nữa như một sự phản đối.



Nhưng bàn tay lớn của người ấy vô cùng kiên nhẫn nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói rất dễ nghe: “Sổ hộ khẩu của em để ở đâu?”



Sổ hộ khẩu…



Tố Diệp đang chìm trong giấc ngủ, tư duy không được rõ ràng. Cô rên hừ một tiếng, rồi mặc kệ.



“Diệp Diệp!” Thanh âm trầm ấm vẫn đang gọi cô.



Cô mở mắt ra, nhưng vì nửa tỉnh nửa mê, con ngươi vẫn còn mơ màng, chưa có tiêu cự.



“Sổ hộ khẩu để ở đâu?” Người đó cười khẽ.



“Trong tủ…” Cô đáp bừa một câu, rồi lại thiếp đi.



Có bước chân rời đi.



Thế là, Tố Diệp bắt đầu nằm mơ. Trong mơ, có người vào lấy sổ hộ khẩu. Một người xa lạ. Cô bèn hét lên với hắn ta: Sao anh lại lấy sổ hộ khẩu của tôi? Người đó không nói gì, cầm cuốn sổ hộ khẩu chạy bay biến.



Cô đuổi theo sau lưng, vừa đuổi vừa hét: Mày là thằng trộm! Trộm gì không trộm lại trộm sổ hộ khẩu? Trả sổ hộ khẩu cho tao ngay! Tao đưa mày tiền là được chứ gì?



Hét mãi, cuối cùng cũng tỉnh giấc.



Nắng sớm ùa vào phòng, mang màu vàng ấm áp.



Trời sáng rồi, mà cô cũng đã tỉnh hẳn.



Đợi đã! Có phải thật sự có người hỏi cô chuyện sổ hộ khẩu không nhỉ? Sao cô cảm thấy là mơ mà lại không phải mơ?