Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 12521 : Mình muốn sinh cho anh ấy một đứa con

Ngày đăng: 11:50 19/04/20


Ngày hôm sau, Niên Bách Ngạn thật sự đã giữ đúng lời hứa, đi làm cùng Tố Diệp.



Anh vẫn thức dậy lúc năm giờ, nhưng không tới công ty ngay mà đi tản bộ tới con đường cũ mua cho Tố Diệp món ăn sáng cô thích nhất, uống một cốc trà, đọc báo đợi cô thức dậy.



Vừa hay hôm nay là thứ năm, ngày Tố Diệp tới Tinh Thạch làm việc.



Khi ra khỏi nhà, Niên Bách Ngạn bèn hỏi cô muốn đi tàu điện ngầm hay xe buýt.



Tố Diệp ngẫm nghĩ. Cô còn chưa kịp trả lời, Niên Bách Ngạn đã nắm tay cô và nói: Đi tàu điện ngầm đi, dễ kiểm soát thời gian.



Thế là sẽ bị kẹp chết đấy! Tố Diệp tiêm phòng trước cho anh.



Niên Bách Ngạn chỉ cười khẽ, không nói gì thêm.



Tố Diệp nhìn gương mặt mỉm cười của anh, nghĩ bụng: Đừng có mà đắc ý, chỉ một lát nữa thôi anh sẽ phải hối hận.



Đoạn đường từ nhà tới ga tàu điện ngầm không quá xa, ở ngay ga Thiên An Môn.



Đi tuyến số 1 là có thể đến thẳng trung tâm mậu dịch quốc tế, lên đó là tới được Tinh Thạch.



Từ Thiên An Môn cho tới trung tâm mậu dịch quốc tế sẽ đi qua mấy trạm như Vương Phủ Tỉnh, Đông Đơn, Kiến Quốc Môn, Vĩnh An Lý, đã thuận tiện hơn rất nhiều so với khu Hải Điện và Sanlitun rồi. Nhưng vấn đề là, chỉ mỗi mấy trạm đó thôi cũng khiến người ta không thể thở nổi.



Tuyến đường số 1 là tuyến đường sắt cũ của Bắc Kinh, điều kiện đợi tàu không bằng nhà ga mới sửa chữa. Người thì đông đúc, cả một không gian rộng lớn mà không khác gì cái lồng hấp. Quan trọng hơn cả là, Thiên An Môn nằm ngay cạnh Đông Đơn, qua một trạm nữa là Phúc Hưng Môn. Một trạm là bến đỗ của đường sắt số 4, một trạm là bến đỗ của đường sắt số 2. Cả hai trạm đều đón ở Thiên An Môn. Người đi tàu điện ngầm ở hai trạm này rất đông. Có lúc Tố Diệp còn chẳng len nổi lên tàu.



Dưới ga tàu điện ngầm, người vẫn đông đúc như mọi ngày. Họ xếp thành một hàng dài. Tuy rằng đến giờ cao điểm, cứ tàu này nối đuôi tàu kia, khoảng cách ở giữa còn chưa tới một phút nhưng cũng chẳng gánh được số lượng người đông đảo.



Tố Diệp đứng sát cạnh Niên Bách Ngạn.



Còn Niên Bách Ngạn, tay xách túi, dáng vẻ vô cùng bình thản. Anh đứng vào trong đám đông. Chẳng biết là vì cơ thể cao lớn nổi bật hay vì tướng tá ưa nhìn, hoặc cũng có thể vì anh ăn mặc rất tinh tươm. Tóm lại, có không ít phụ nữ nhìn về phía anh.



“Người như anh, cho dù có ngồi tàu điện ngầm đi làm, người khác cũng tưởng rằng xe anh bị hỏng dọc đường mới bắt buộc phải đi một hôm.” Tố Diệp bình luận.



Niên Bách Ngạn mỉm cười khoác vai cô, vỗ nhè nhẹ như an ủi.



Tàu đã tới. Sau khi nó dừng hẳn, cửa vừa mở là cả đám đông chen nhau nhào tới.



Nhưng cố hết sức cũng chỉ len lên được vài người. Cửa vừa đóng lại, mọi người ai cũng như bức ảnh bị ép chặt lên cánh cửa. Rồi nó nhanh chóng rời đi.



“Anh thấy chưa? Quá khủng bố! Trạm này chưa là gì. Anh phải biết mấy trạm trung chuyển ngày nào mọi người cũng phải xếp hàng. Tới Thiên Thông Uyển thì còn dã man hơn, họ xếp hàng ra tới tận bên ngoài ga tàu luôn.”



Niên Bách Ngạn liếc nhìn cô: Đồng chí nhỏ! Trước khi em muốn thay đổi cuộc sống thì em phải tập thích ứng với nó đã.



Lại có một chuyến tàu đi vào trong sân ga.



Không khác gì chuyến trước, nhà nhà tấp nập.



Niên Bách Ngạn kéo tay Tố Diệp, len lên tàu điện ngầm cùng với đám đông.



Cái lợi của đông người là, bạn thậm chí có thể di chuyển mà hai chân không cần chạm đất. Nhưng cái hại là, bạn bắt buộc phải hít thở một bầu không khí hỗn tạp. Vì phía trước và phía sau đều là người, bất luận bạn quay góc nào, cũng có thể bị gói trong một đống các loại mùi lộn xộn.



Nhưng hôm nay vẫn còn đỡ. Cả mặt Tố Diệp dán chặt lên lồng ngực Niên Bách Ngạn. Cô cảm thấy, hơi thở của anh vẫn còn sạch sẽ. Thế nhưng lại hời cho người phụ nữ sau lưng anh. Ngực của cô ta vừa hay chạm vào lưng anh.



Đáng ghét!



Cô chau mày cử động, cảm thấy người đàn ông sau lưng cũng đang đứng rất gần mình.



Nhưng một giây sau, cô đã được Niên Bách Ngạn hoàn toàn ôm gọn vào lòng, tránh sự tiếp xúc của những người đàn ông khác.



Tố Diệp ngẩng đầu nhìn anh.



Một tay anh nắm lên tay vịn, một tay xách cặp khóa chặt lấy cô.



Trong hoàn cảnh này mà vẫn có thể bình thản, ung như vậy, đúng là chỉ có anh mà thôi.



Tố Diệp kiễng chân, thì thầm vào tai anh: “Đứng sát vào em một chút!” Cô ghét người phụ nữ phía sau cứ dính chặt vào lưng anh.



Niên Bách Ngạn bèn xích gần cô thêm. Cô nhân cơ hội ấy ôm chặt lấy anh.



“Đừng có cọ qua cọ lại đấy nhé!” Anh cười khẽ.


Thấy cô ấy nói xong câu này thở phào một cái, Tố Diệp cố ý kích động: “Thế thì tháng này cậu nguy hiểm rồi…”



Cô lại làm Lâm Yêu Yêu ngượng chín mặt…



Kết quả của cuộc họp hội đồng quản trị đã có. Niên Bách Ngạn một lần nữa đưa ra hai đề nghị. Diệp Hạc Thành vẫn một mực phản đối. Nhưng điều khiến người ta bất ngờ là lần này Diệp Uyên đứng về phía Niên Bách Ngạn. Vì thế câu chuyện đã có một sự thay đổi cách mạng. Niên Bách Ngạn có toàn quyền trong việc bỏ mỏ và hòa vốn.



Sau khi nghe được tin ấy, người vui mừng nhất chắc chắn là Tố Diệp.



Vì chuyện này, cô đã bỏ ra một số tiền lớn mua cho Lâm Yêu Yêu một đôi giày cao gót số lượng có hạn, chuyển phát nhanh từ nước ngoài về qua đường bưu điện, trong hộp quà còn viết: Yêu Yêu! Người con gái mình yêu nhất trên đời, đây là trợ cấp cho màn “thịt thà” của cậu!”



Lâm Yêu Yêu phấn kích gọi tới phòng làm việc của Tố Diệp: Bác sỹ Tố à! Cậu có y đức một chút được không? Đừng có từ sáng tới tối quấy rầy mình.



Thế rốt cuộc cậu có thích đôi giày ấy không? Tố Diệp hỏi.



Xí!* Lâm Yêu Yêu chỉ đáp lại một chữ ấy rồi ngắt máy.



*Câu này trong tiếng Trung dịch thô có nghĩa là “rắm”.



Thế nhưng hôm sau Tố Diệp đã nhìn thấy Lâm Yêu Yêu diện đôi giày ấy, toát lên một phong cách trang nhã, cao quý và xinh đẹp. Sau đó cô đã nhắn một tin cho Lâm Yêu Yêu: Người đẹp! Đi cả rắm vào chân rồi à?



Lâm Yêu Yêu lập tức nhắn lại hai chữ: Thô bỉ!



Tố Diệp bật cười, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.



Đúng vào lúc Niên Bách Ngạn đang bận rộn cho mỏ kim cương số một Nam Phi, cũng là lúc Tố Diệp cảm thấy mọi chướng ngại vật đều đã được quét sạch thì trên mạng bất ngờ tung ra một thông tin.



Có liên quan tới An Tịnh.



Vốn dĩ Tố Diệp chẳng quan tâm tới mấy chuyện của An Tịnh nữa. Cô ta và Bạch Băng thích tự cắn nhau thế nào cũng được, cắn đến thê thảm cũng mặc, chẳng liên quan gì tới Tố Diệp cô cả, chỉ cần đừng có tới làm phiền cô và Niên Bách Ngạn là được rồi.



Nhưng nguyên nhân khiến Tố Diệp quan tâm là vì thông tin này nói tới chuyện An Tịnh bị thần kinh, hơn nữa còn tung ra một bản báo cáo. Quan trọng hơn là, báo chí đã chứng thực, lúc đó người sai bảo chuyện cắt váy cưới chính là An Tịnh, tất cả mọi suy đoán cuối cùng đã có kết luận.



An Tịnh dĩ nhiên cực lực phản bác, không ngừng biện hộ đây chỉ là một âm mưu. Vì cô ta đắc tội với Tố Diệp, đắc tội với Niên Bách Ngạn, đắc tội với phòng tâm lý Liêm Chúng. Bản báo cáo này là do Tố Diệp hãm hại cô ta.



Sự việc diễn biến đến mức này, Tố Diệp vẫn có thể làm ngơ.



Nhưng có một nhân vật quan trọng đã lộ diện.



Người này… lại là Đinh Tư Thừa.



Có lẽ vì tỏ thái độ bất bình, cũng có lẽ vì An Tịnh đã xâm phạm tới lợi ích của Liêm Chúng. Tóm lại không cần biết nguyên nhân là gì, Đinh Tư Thừa cũng đã đứng ra, công khai chỉ ra rằng hành vi của An Tịnh quả thực có triệu chứng của bệnh cuồng loạn quá khích ngay trước các báo đài, hơn nữa còn khuyên cô ta tiếp nhận trị liệu có liên quan.



Đinh Tư Thừa là chuyên gia hàng đầu trong ngành, lại xuất thân từ một gia đình có truyền thống trong ngành tâm lý học. Phát ngôn của anh ta lập tức đã xác nhận chuyện của An Tịnh, gần như là lý do cuối cùng để tin tưởng, hoàn toàn phá hủy tiền đồ của cô ta.



Tố Diệp lấy làm lạ.



Đinh Tư Thừa trước nay có bao giờ để tâm tới mấy chuyện này đâu? Sao bỗng nhiên lại nhảy ra phát biểu ý kiến?



Điều duy nhất cô nghĩ tới, chỉ có thể là hai nguyên nhân đã kể ở trên.



Tiếng nói của Đinh Tư Thừa không ai dám phản bác. Vì chẳng ai biết rõ bản báo cáo đánh giá tâm lý đó của An Tịnh rốt cuộc là thế nào, thế nên không ai có thể phủ định tính chân thực của nó.



Tố Diệp gọi điện về Liêm Chúng, điện thoại nối thẳng tới văn phòng của giáo sư Đinh. Cô hỏi về chuyện báo cáo của An Tịnh. Ai ngờ giáo sư Đinh cũng không biết thực hư thế nào, nói là không rõ. Thì ra giáo sư Đinh đang mải mê trong phòng nghiên cứu, vốn dĩ không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.



Cô nghĩ bụng không biết cô nên gọi cho Đinh Tư Thừa không, nhưng tính đi tính lại lại chẳng biết phải hỏi anh ta chuyện gì.



Chuyện này vốn dĩ cũng không liên quan tới cô.



Nhưng cũng may, Đinh Tư Thừa đã giúp cô giải quyết một rắc rối, tuy là cô không thật tâm định hủy hoại tiền đồ của ai. Nhưng đúng vào lúc Tố Diệp đang toàn tâm toàn ý chìm đắm trong cuộc sống hôn nhân ngọt ngào, bình yên cùng Niên Bách Ngạn, gạt bỏ chuyện của An Tịnh sang một bên thì trên mạng lại tung ra một tin tức động trời.



Vẫn là Lâm Yêu Yêu cấp tốc báo cho Tố Diệp, bảo cô lên mạng ngay.



Tố Diệp vừa lên xem, suýt nữa ngất xỉu.



Làn gió trên mạng chẳng biết đã đổi hướng từ lúc nào.



Cô một lần nữa trở thành nhân vật chính trên khắp các trang nhất, mà nội dung chủ yếu là: Tố Diệp, bác sỹ tư vấn tâm lý của phòng tâm lý Liêm Chúng danh tiếng, một giáo viên hướng dẫn tâm lý tại một trường đại học nào đó được nhiều người tung hô, cố vấn tâm lý của tập đoàn Tinh Thạch danh nổi như cồn, đã không còn tư cách nhận những danh hiệu đó nữa, vì bản thân là một bác sỹ nhưng cô ta lại mắc bệnh!



Nguyên nhân là vì, khi Đinh Tư Thừa được mời làm khách mời của một chương trình đã công khai bày tỏ, là một bác sỹ tâm lý nhưng cũng có lúc anh ta rơi vào hoàn cảnh khó xử. Anh ta lấy ví dụ, người đầu tiên bị lấy ra hành quyết là Tố Diệp. Anh ta trình bày rằng cô là bác sỹ nhưng ký ức đồng thời cũng có vấn đề. Đây là một chuyện khó khăn mà với tư cách một thầy hướng dẫn, anh ta rất khó giúp đỡ thoát khỏi…