Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 14650 : Mau chạy đi!
Ngày đăng: 11:51 19/04/20
Nếu không phải cô đích thân tham gia, Tố Diệp nhất định sẽ cho rằng mình vừa nằm mơ, một giấc mơ khói lửa. Hiện trường đầy hỗn loạn và nguy hiểm, có những thử thách sinh tử, có sự chắc chắn đến tàn nhẫn rằng phải liều mình mới có thể sinh tồn. Hoặc có lẽ cô đang quay một bộ phim, rồi chó ngáp phải ruồi được làm nữ chính một lần, tham gia một cảnh quay khói lửa mà thôi.
Mấy chiếc xe bọc thép nặng nề đè lên mặt đất như những chiến sỹ kiên cường. Tố Diệp có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển. Một trong số chúng xông về phía này, trên xe có khoảng bảy, tám người đàn ông, ai cũng cầm súng máy trong tay, cùng liều mạng với đám người dưới đất.
Tố Diệp hiểu rõ trong lòng. Nơi đây nhất định không còn thuộc địa phận Trung Quốc, có lẽ ở khu vực biên giới. Nếu không sao có thể bắn súng một cách rầm rộ như vậy? Nơi đây, có lẽ cũng giống như Nam Phi, pháp luật gần như không tồn tại. Súng đạn, bạo lực trở thành đại diện quyền lực duy nhất ở đây.
Trong ánh lửa, Tố Diệp nhạy bén nhìn thấy Niên Bách Ngạn.
Khoảnh khắc này, nước mắt cô cứ thế rơi xuống. Bao nhiên kiên cường cố kìm nén suốt dọc đường đều tan vỡ. Sự sợ hãi không muốn thể hiện ra trước mặt Kỷ Đông Nham giờ cũng ập tới như dời núi lấp biển.
Cô không muốn nhìn thấy Niên Bách Ngạn ở đây, không muốn một chút nào cả. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, cô lại chỉ muốn nhào vào lòng anh ngay lập tức để được ôm anh thật chặt. Hoặc có thể là chất vấn anh: Chẳng phải anh đang ở Nam Phi yên ổn sao? Tại sao lại quay về? Anh không nên quay về!
Súng của cô và Kỷ Đông Nham đã hết sạch đạn. Thực tế là, Tố Diệp không bắn một phát súng nào. Vì trong điều kiện số lượng đạn có hạn, cô nổ súng chắc chắn chỉ lãng phí, chỉ càng cho đối phương biết vị trí của mình mà thôi.
Cô không biết những người trên xe bọc thép kia là ai, chỉ biết họ đi theo Niên Bách Ngạn tức là người mình. Nhưng lực lượng của đối phương mỗi lúc một đông. Lúc này Tố Diệp mới bàng hoàng nhận ra, số lượng mà cô và Kỷ Đông Nham thấy lúc nãy chỉ là hạt cát giữa sa mạc.
Một chiếc súng máy được ném tới trước mặt Kỷ Đông Nham. Cô nghe thấy Niên Bách Ngạn quát to: “Cầm súng! Diệp Diệp, lên xe!”
Ngay sau đó, khi đi ngang qua phía họ, cửa xe mở ra. Cô nhanh chóng giơ tay. Cứ thế, bàn tay lớn mạnh mẽ của Niên Bách Ngạn nắm chắc lấy cô. Một giây sau, anh dùng sức kéo cô lên xe. Còn tốc độ của Kỷ Đông Nham cũng cực nhanh. Anh ấy nắm chắc khẩu súng trong tay, rảo bước len lên xe. Khi cửa xe đóng lại, anh ấy cũng bắt đầu nổ súng về phía những chiếc xe đuổi theo phía sau.
Tố Diệp được Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham kẹp ở giữa, bên tai chỉ còn những tiếng “Pằng, pằng, pằng” vang dội. Cách đó không xa còn có tiếng nổ. Qua gương chiếu hậu, cô có thể nhìn thấy gần đó có chiếc xe bọc thép bị lật. Khoảnh khắc nó nổ tung làm bừng sáng cả bóng tối.
Hơi thở của cô gấp gáp. Cô siết chặt tay lại thành nắm đấm.
Niên Bách Ngạn ngồi bên cạnh nhanh chóng đánh tay lái, tránh màn công kích của chiếc xe phía sau. Anh giơ một tay còn lại ra nắm chặt tay cô, giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Đừng sợ!”
Nhưng Tố Diệp cảm thấy mình chưa bao giờ sợ hãi đến thế.
Thì ra khi con người ta đối mặt với thời khắc có thể mất đi tính mạng bất kỳ lúc nào, chung quy cũng sẽ sợ hãi.
“Anh không nên tới…” Cô nghẹn ngào, nước mắt làm mờ tầm nhìn.
Niên Bách Ngạn nắm chắc vô lăng. Bây giờ anh không thể nhìn cô, cũng không thể lau nước mắt cho cô. Hai mắt anh chỉ có chăm chăm nhìn về phía trước, nói rành mạch từng chữ: “Anh phải tới. Ở đây có em, và người anh em của anh.”
Tố Diệp hít sâu một hơi.
Cả Kỷ Đông Nham đang sống mái cũng nghe được câu nói cuối cùng của Niên Bách Ngạn. Bả vai anh ấy run lên một cái, động tác bắn súng cũng chợt khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc, anh ấy lại tập trung tinh thần và sức lực vào việc đối phó với đám người đang vượt lên phía sau.
Lúc đổi súng, anh ấy mới dựa vào ghế xe và nói: “Niên Bách Ngạn! Cậu coi tớ là đứa trẻ lên ba đấy à?”
Niên Bách Ngạn chỉ im lặng, mím môi.
“Bọn chúng rất đông!” Kỷ Đông Nham bổ sung một câu.
Con ngươi của Niên Bách Ngạn chợt co rụt lại. Anh vẫn giữ im lặng, gương mặt hơi nghiêng lạnh như băng. Kỷ Đông Nham là bạn bè bao năm nay với anh, đương nhiên sẽ ngửi thấy một mùi nguy hiểm từ nét mặt này của anh, cũng đã chứng thực những gì anh ấy vừa nói.
Kỷ Đông Nham không nói nữa, bặm môi tiếp tục đoàn kết với các anh em trên xe bọc thép, đối đầu với chúng.
“Diệp Diệp! Mặc áo chống đạn vào!” Niên Bách Ngạn khoác chiếc áo chống đạn duy nhất lên người cô.
Anh hiểu rõ, đám người này nhằm vào anh. Lũ lính đánh thuê ẩn náu ở nơi không người này, tên nào tên nấy đều giỏi giang, tài cán. Anh chỉ dẫn theo có ba mươi người. Cho dù đại ca Khôn ở bên kia có điều động gấp thì cũng không kịp. Điều duy nhất họ có thể làm là xông ra khỏi nhà tù này.
Tố Diệp nắm chặt chiếc áo chống đạn duy nhất ấy, con tim thắt lại.
Một bên là Kỷ Đông Nham, một bên là Niên Bách Ngạn. Cô không muốn người nào có chuyện.
“Mặc vào!” Niên Bách Ngạn lạnh lùng ra lệnh.
Giờ phút này, anh chắc chắn rất cứng rắn và nghiêm khắc, không còn bình tĩnh, thản nhiên khi lúc làm việc nữa.
Dưới đất la liệt những lính đánh thuê thương tích, tử vong. Những người A Quỷ dẫn tới lần này đều có xuất thân không đơn giản, mới có thể đọ cao thấp với đám lính đánh thuê này. Đúng vào lúc thế trận có lợi đang nghiêng về phía họ thì trên trời bất ngờ xuất hiện một chiếc trực thăng, quét qua những cây cổ thụ, khiến chúng xào xạc kêu.
“Kỷ Đông Nham, cẩn thận!” Niên Bách Ngạn nhanh chóng đánh tay lái, đổi hướng.
Kỷ Đông Nham cũng nhận ra có điều không ổn, nhanh chóng rút đầu về. Ngay lập tức, một đợt bắn phá bằng súng máy ầm ầm trút xuống.
Các anh em trên xe bọc thép đã có người trúng đạn, tiếng kêu vang lên không ngừng.
“Niên Bách Ngạn! Cậu đắc tội với ai thế hả? Phái cả trực thăng truy sát? Quay phim hành động à?” Kỷ Đông Nham quay đầu gào lên.
“Tôi không có bệnh, tại sao phải đi khám bác sỹ?”
“Thời gian gần đây em cứ như người mất hồn, còn hay lẩm bẩm mấy câu kỳ lạ. Anh là chồng em, không muốn thấy em như vậy. Em cứ coi như vì anh, đi gặp bác sỹ, em nhé?”
Tố Diệp nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh là chồng tôi thật sao?”
Người đàn ông thấy vậy, bèn đứng dậy, kéo mạnh rèm cửa ra. Ánh nắng ồ ạt ùa vào phòng. Anh ta kéo cô dậy khỏi giường, đi tới bên cửa sổ. Tố Diệp nhìn thấy khu nhà phía dưới rất huyên náo. Có người đang tập thể dục, có người ôm con đứng buôn chuyện, lại có người mới đi chợ về…
Sau đó, người đàn ông lại đưa cho cô xem một cuốn album.
Cô lật ra. Toàn là ảnh cưới, người đàn ông bên trong chính là Tưởng Bân trước mặt, nhưng người con gái…
“Đây không phải là tôi!”
Tưởng Bân hết nói nổi. Anh ta đưa luôn cho cô một chiếc gương: “Em tự nhìn đi, có phải em không!”
Tố Diệp đón lấy chiếc gương, sau khi nhìn vào thì trợn trừng mắt.
Không, cô không nên trông như thế này. Cô không nên trông bình dị như vậy. Còn nữa, mái tóc dài của cô đâu? Bách Ngạn thích nhất mỗi khi cô dựa vào lòng anh, ngón tay anh lại lùa vào mái tóc cô. Anh nói: Anh thích mỗi lúc em thả tóc, trông lười biếng như một con mèo.
“Không…”
Tưởng Bân không biết phải làm sao. Anh ta lấy lại chiếc gương, ép cô nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em tỉnh táo lại đi, đừng có suốt ngày chìm trong giấc mộng nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới cuộc sống bình thường của em. Em nhìn ra bên ngoài mà xem, nhìn những người dân người nhà kia đi, rồi ngắm phong cảnh ngoài kia nữa. Đây mới là thế giới thực!”
Tố Diệp đờ đẫn như khúc gỗ.
“Tiểu Diệp! Chúng ta đi khám bác sỹ! Đừng để anh lo lắng nữa, được không?”
Tố Diệp không biết nên trả lời thế nào…
***
Buổi chiều, nắng vô cùng chói mắt.
Sau khi cùng Tưởng Bân xuống xe, Tố Diệp nhất thời có chút mơ màng. Đây vẫn là thành phố mà cô thân thuộc. Nhưng những người xung quanh lại trở nên xa lạ.
Lẽ nào, bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người đó thực sự chỉ là mơ?
Cô không biết mình đã bị Tưởng Bân kéo vào phòng tâm lý bằng cách nào, chỉ cảm thấy nơi đây quá yên tĩnh. Nhưng nó đặc biệt nhắc nhở cô, đây mới là hiện thực.
Có người trợ lý đi ra, nhắc rằng họ có thể vào rồi.
Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn, hét lên kinh ngạc, chỉ vào người trợ lý: “Thánh Đản?” Ngay sau đó, giọng nói của cô trở nên hưng phấn. Cô nắm chặt lấy tay người trợ lý: “Lý Thánh Đản! Có em ở đây thật tốt quá rồi, mau nói cho chị biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?”
Có thể gặp được người quen khiến Tố Diệp vô cùng hưng phấn. Điều này chứng tỏ mọi việc không phải là mơ, đều là thật.
Vậy mà, sự quá khích của cô làm cô trợ lý giật mình. Cô ta trợn tròn mắt nhìn Tố Diệp, rồi lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô, có chút cảm giác vô duyên vô cớ. Lúc này, có một người phụ nữ từ trong phòng đi ra, giọng nói lanh lảnh: “Judy! Khách hàng chưa tới sao?”
Cô trợ lý như tìm được phao cứu sinh, hét về phía người phụ nữ kia: “Bác sỹ Phương! Chị mau tới đây đi!”
Người phụ nữ đi tới. Chị ta mặc quần áo công sở, đeo một chiếc kính gọng vàng, trông vô cùng chín chắn. Tố Diệp ngước mắt nhìn chị ta, suýt nữa thì ứa nước mắt: “Diệp Lan? Là em à, tốt quá…”
Chị ta sững người, quan sát cô tỉ mỉ một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Chào cô! Tôi là bác sỹ tâm lý của cô. Tôi tên là Phương Bội Lôi. Cô có thể gọi tôi là bác sỹ Phương!”
Sự kích động của Tố Diệp như bị bóp nghẹt!
Phương Bội Lôi?
Bác sỹ Phương?
Không, người trước mặt rõ ràng là Diệp Lan. Cả gương mặt và giọng nói đều giống con bé như đúc.
“Diệp Lan! Tại sao em lại giả dạng làm Phương Bội Lôi? Mọi người đừng đùa nữa được không?” Tố Diệp nhìn chị ta với vẻ khó tin.
Phương Bội Lôi đi tới, giơ tay định nắm tay cô, nhẹ nhàng nói: “Cô cần bình tĩnh lại. Tới phòng làm việc của tôi, chúng ta nói chuyện, được không?”
“Thả tôi ra!” Tố Diệp giận dữ, hất tay chị ta ra, gào lên thất thanh: “Tôi là bác sỹ tâm lý, phải là tôi mới đúng!”