Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Chương 14689 : Hy vọng anh xứng với chị em

Ngày đăng: 11:51 19/04/20


Trà quả thực đã bớt đi hơi nóng, chỉ còn lác đác vài làn khói còn lững lờ. Tuy hương trà ngào ngạt nhưng ít nhiều đã nguội lạnh. Tố Khải không dồn ép. Cậu cầm tách trà lên, uống một hớp.



Niên Bách Ngạn cười nhẹ: “Chị em vẫn khen em là một cảnh sát giỏi. Bây giờ xem ra cô ấy nhận định không sai.”



“Vì chị ấy không hề hay biết, đám người bắt cóc chị ấy năm đó là tổ chức Samele.” Tố Khải nói trúng tim đen.



Nụ cười nơi khóe môi Niên Bách Ngạn hơi thu lại. Anh ngước mắt lên: “Là Samele?”



“Anh rể không biết sao?” Tố Khải hỏi ngược lại.



Niên Bách Ngạn khẽ đáp: “Anh mới biết.”



Tố Khải nén giận, rút mấy tấm ảnh trong túi ra: “Vậy thì em có thể phổ cập cho anh một chút rồi.”



Nét mặt Niên Bách Ngạn không có biểu cảm gì.



Tố Khải khẽ nheo mắt lại, đặt bức ảnh của một người phụ nữ lên mặt bàn: “Người đàn bà này tên là Quản Yên, là Chessia trong chín thủ lĩnh của Samele. Bà ta cũng là đầu não được kết nạp sớm nhất trong Samele, xét về sự từng trải thì vượt xa Samle và Sariel. Bà ta tuy là người phụ nữ duy nhất trong chín thế lực mạnh mẽ của Samele nhưng quan hệ lại rộng khắp, thủ đoạn tàn độc, khiến tám người còn lại đều phải nể sợ. Nghe nói, việc chín thế lực hùng mạnh này cuối cùng chỉ còn lại ba có liên quan mật thiết tới bà ta. Những người trong giới đều cho rằng chính bà ta đã giết chết sáu người còn lại, có thể thấy trong tổ chức Samele, bà ta cũng là một nhân vật không dễ chọc vào. Chồng bà ta là Thạch Thành, không phải một thủ lĩnh trong Samele nhưng vì vợ mình lại dính líu tới tổ chức. Điều đáng suy nghĩ hơn là, trước đây Thạch Thành bán mạng cho Sariel, là một người đàn ông đẹp trai nổi tiếng. Nhưng trong một sự cố, khuôn mặt hắn bị hủy hoại. Trong đám tội phạm ma túy cũng có tin đồn rằng khuôn mặt của Thạch Thành bị chính Quản Yên sai người hủy hoại, mục đích là để thoát khỏi Thạch Thành. Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán mà thôi.”



Niên Bách Ngạn gật đầu vẻ suy tư, giọng nói lại rất hờ hững: “Không ngờ một người đàn bà trông có vẻ yếu đuối, thủ đoạn lại độc ác tới mức khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật.”



Tố Khải nhìn Niên Bách Ngạn rất lâu. Cậu đặt ảnh của Quản Yên sang một bên, đè lên là bức ảnh của một người trung niên: “Người này em nghĩ chắc anh không xa lạ chứ?”



Niên Bách Ngạn nhìn lướt qua rồi khẽ nhướng mày: “Nguyễn Kinh Quốc?”



“Hoặc anh có thể gọi ông ta bằng một cái tên khác, Abraham.” Tố Khải gõ gõ lên bức ảnh.




Khi chỉ còn lại một mình, não cô bắt đầu ào ào những suy nghĩ.



Rốt cuộc Tố Khải tìm Niên Bách Ngạn có chuyện gì? Thần bí như vậy, còn không cho cô biết? Lẽ nào có vụ án gì liên quan tới Niên Bách Ngạn? Mắt Tố Diệp sáng lên. Chẳng lẽ việc Vincent bị điều tra hiện giờ có liên quan tới Niên Bách Ngạn?



Nhưng rồi cô lại nghĩ không đúng. Tố Khải đâu có phải cảnh sát kinh tế. Chuyện của Vincent, nó cũng không quản được.



Cô nghĩ kiểu gì cũng nghĩ không ra, mãi đến lúc cô đợi được Niên Bách Ngạn xuất hiện ở nhà hàng.



Trái tim của cô đã rơi xuống.



Cô vẫy tay về phía anh.



Đợi anh đi đến, ngồi xuống, Tố Diệp đã gấp gáp hỏi ngay: “Tố Khải tìm anh vì chuyện gì thế?”



Niên Bách Ngạn nhìn gương mặt nôn nóng của cô, bật cười: “Không phải em vẫn chưa gọi món đấy chứ?”



“Em làm gì còn tâm trạng gọi món nữa! Đầu óc chỉ toàn chuyện Tố Khải tìm anh thôi.” Nói rồi, Tố Diệp chủ động ngồi sang bên cạnh anh, cầm tay anh thúc giục: “Mau nói cho em biết đi!”



Niên Bách Ngạn hạnh phúc trong cảm giác được cô chủ động thân mật. Anh phá lên cười: “Cũng không có chuyện gì to tát, xem em sốt ruột kìa!”



“Em không sốt ruột được ư? Hai người cứ thần thần bí bí, có chuyện gì giấu em hả?”



Niên Bách Ngạn gọi món trước rồi nói với cô: “Nó tìm anh vì chuyện của Diệp Lan. Em cũng biết quan hệ của hai đứa nó bây giờ khá gượng gạo. Em trai em ấy à, vẫn còn rất muốn cứu vãn chuyện tình cảm này.”