Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Chương 281 : Em muốn nghe anh kể chuyện xưa của mình
Ngày đăng: 11:46 19/04/20
Sự gan dạ của Tố Diệp dùng hết vào việc chủ động hôn Niên Bách Ngạn. Khoảnh khắc dán chặt môi mình vào môi anh, tim cô gần như đã ngừng đập. Nhưng cánh tay người đàn ông đã chủ động vòng qua eo cô. Khi lực trên bờ môi đột ngột gia tăng, có một cảm giác choáng váng chưa bao giờ xuất hiện quét qua đầu cô, giống như rượu cồn xông lên đỉnh đầu, nhanh chóng che phủ thần kinh não bộ, khiến cô xây xẩm mặt mày.
Nhưng điều kỳ lạ là, khứu giác và cảm giác đều đạt tới mức độ mẫn cảm chưa từng thấy.
Cô có thể hít được hơi thở dễ chịu chỉ thuộc về anh, cảm nhận được sức mạnh của đôi tay rắn chắc cùng độ nóng rẫy của lồng ngực. Đến cả hô hấp của cô cũng nặng nề theo, lần sau ngắn hơn lần trước, là cảm giác nghẹt thở như muốn lấy mạng người ta. Nhưng cũng chính vì khó thở, màng nhĩ của cô lại nhảy nhót kịch liệt, trái tim kích động cũng hồi hộp theo.
Cho tới khi, khóe miệng cô phát ra một tiếng kêu rất gợi tình.
Thanh âm nũng nịu ấy giống hệt một chất xúc tác, bất ngờ châm lên ngọn lửa vẫn quẩn quanh trong lồng ngực Niên Bách Ngạn, đốt cháy cổ họng của anh. Người con gái trong lòng dịu dàng như ngọc, hương thơm mê hoặc lòng người, tựa vào lòng anh như nước. Ánh mắt anh càng đen sẫm như bầu trời đêm, sâu thẳm âm u. Khi tiếng kêu của cô lướt qua tai anh, bàn tay đang ôm eo cô cũng siết chặt hơn. Anh cúi xuống, một giây sau đã đè ngược Tố Diệp xuống dưới người mình.
Niên Bách Ngạn nắm quyền chủ động một cách triệt để, từ trên nhìn xuống, anh đã hoàn toàn khóa chặt Tố Diệp trong lòng mình. Tố Diệp chỉ cảm thấy đầu óc quay tròn, vô thức muốn đưa tay ôm trọn bờ vai cường tráng của người đàn ông. Không ngờ, lúc anh đè cô xuống cũng là lúc bờ môi mỏng rời khỏi làn môi cô.
Chỉ còn lại hơi thở hầm hập, rơi xuống trán cô, lướt nhẹ qua những sợi tóc mai bên gò má cô.
Tố Diệp mở mắt, hô hấp dồn dập.
Niên Bách Ngạn trên đầu hơi thở cũng chẳng bình tĩnh hơn là mấy, nhưng dường như anh đã có ý khống chế. Anh cúi đầu đối diện với cô, yết hầu gợi cảm cũng chuyển động lên xuống. Anh chống hai cánh tay ở hai bên đầu cô, không ép toàn bộ trọng lượng cơ thể xuống. Cô bất giác cựa quậy, mặc dù đầu óc căng ra nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng có một thứ cứng rắn gì đó đang húc vào chân cô, khiến cô đau nhức, còn vật rắn đó dường như bỗng chốc trở nên rất to lớn.
“Đừng động đậy!” Hai cánh tay Niên Bách Ngạn dường như đã mất kiểm soát, quấn chặt lấy gương mặt cô, lòng bàn tay rộng lớn, nóng tới mức khiến gò má cô như phát sốt, giọng nói anh trầm khàn, khô rát.
Cô cũng dừng lại, nhìn ngắm vòm ngực lấp ló sau chiếc áo sơmi để mở mấy cúc của anh, từng nhịp thở khiến làn da màu đồng nhấp nhô lên xuống. Lại ngước đôi mắt say mèm lên, cô khẽ cười, nhưng không dám cử động chút nào nữa.
Tố Khải sững sờ, hồi lâu chuyển thành vẻ khó xử.
Lúc Tố Diệp tỉnh dậy, chiếc rèm cửa cách đó không xa như được rải một lớp vàng vụn. Cô ngồi dậy nhìn khắp bốn xung quanh. Căn phòng lấy gỗ lim làm thiết kế chính, đến cả phong cách khắp phòng cũng đều là màu cà phê tối. Thảm trải sàn và trang trí cùng một màu, ánh sáng đậm nhạt rất hợp với vẻ thanh cao trầm ổn. Một chiếc giường lớn chiếm một diện tích trong căn phòng, trên tường treo một bức tranh nghệ thuật hơi khó hiểu, có lẽ là tác phẩm của một họa sỹ nổi tiếng nào đó. Cách giường không xa có một chậu cây lớn xanh tốt rậm rạp làm dịu đi cảm giác mệt mỏi của thị giác.
Rõ ràng đây là căn phòng của đàn ông.
Cô ngồi dậy, đưa tay day mạnh thái dương. Đây là hậu quả sau khi say rượu, cô hiểu rõ cái cảm giác chết người này. Cô cúi xuống nhìn, trên người vẫn mặc bộ lễ phục tối qua, chiếc chăn mỏng đắp lên người đã rơi xuống đất.
Vò mạnh đầu, lúc này Tố Diệp mới hoàn toàn tỉnh táo, lảo đảo bước xuống giường. Cô đưa tay kéo rèm cửa ra, ánh nắng rực rỡ đột ngột chiếu vào phòng khiến cô phải đưa tay che mắt.
Là ánh bình minh, trong lành và chói mắt.
Dưới chân là thế giới xe cộ tấp nập, vòng quay thương trường này dường như chưa bao giờ có kỳ nghỉ cuối tuần.
Tố Diệp lắc mạnh đầu, các cảnh tượng tối qua cũng chen vào đầu óc mỗi lúc một nhiều. Nhìn kiến trúc ngoài cửa sổ, nếu cô đoán không nhầm thì đây có lẽ là phòng nghỉ của Niên Bách Ngạn, thì ra tối qua anh không đưa cô về nhà. Cô quay trở lại giường, đưa tay sờ một bên giường, không có hơi ấm, rồi cô lại bò lên giường ra sức hít hà, cũng không có mùi đàn ông.
Chứng tỏ tối qua cô luôn ngủ một mình ở đây.
Tố Diệp im lặng nhìn một bên giường, nhìn mãi nhìn mãi khóe môi cô bỗng cong lên. Hoàn cảnh ở đây ngược lại khiến cô không còn lo lắng nữa, đây là phòng làm việc của anh, anh không thể vứt cô một mình ở đây không thèm quan tâm chứ?
Nghĩ như vậy cô lại đi xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra. Sau khi bước vào phòng sinh hoạt, cô không nhịn được lại mỉm cười.