Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 21 : Đáng đời lão cha

Ngày đăng: 11:21 30/04/20


Đôi mắt xinh đẹp khẽ đỏ hồng, Lâm Tĩnh nhịn sự uất ức trong lòng, cắn chặt môi ngẩn mặt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, "Con là do tôi sinh, vì sao tôi lại không thể mang chúng đi? Lẽ nào tôi lại để chúng cùng anh và đám người kia ư? "



Cố Duật Hành: "Cô nói mình thương con, cô dẫn chúng đi thì khác nào hại chúng hơn? "



Lâm Tĩnh: "Tôi tự biết cách bảo vệ con của mình, vậy còn anh thì sao, tôi đồng ý anh thương con, nhưng anh vì muốn gia đình có một cuộc sống bình thường như bao người khác mà lại muốn đánh đổi toàn bộ sinh mệnh ở đây? Nếu như chúng ta chết rồi thì còn bình yên cái gì? " Câu nói cuối cùng cô lại cố ý lớn tiếng, trong lời nói cũng mang theo sự trào phúng



Cố Duật Hành gầm lên: "Lâm Tĩnh! "



Lâm Tĩnh: "Cố Duật Hành, một là anh quyết định, hai là mẹ con tôi sẽ ra khỏi căn nhà này ".



Cố Duật Hành: "Cô dám uy hiếp tôi? "



Lâm Tĩnh hét ầm lên: "Đúng đó! Nếu anh có bản lĩnh thì tại sao lại không bảo vệ chúng tôi đi? Cố Duật Hành, tại sao bây giờ anh lại ấu trĩ nghĩ rằng một khi đã rút khỏi giới hắc đạo bọn chúng sẽ tha cho chúng ta? Anh dựa vào đâu khẳng định điều đó! "



Cố Duật Hành hiển nhiên bị lời nói cô kích thích, tức giận thị huyết nhìn cô: "Câm miệng, cô muốn đi thì đi, đừng có mà ở đây nói thêm, nếu không... "



Cố Duật Hành còn chưa nói hết câu, Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng cắt đứt lời anh: "Nếu không? Nếu không thì làm sao? Cố Duật Hành nếu như biết có ngày hôm nay tôi chắc chắn sẽ cách xa anh, sẽ không lấy một người như anh làm chồng! "



Bàn tay nắm chặt lại, anh tức giận kéo lấy khủy tay cô, tay còn lại vung lên khiến Lâm Tĩnh ngây người nhìn, bà Hạ Lan Du hoảng sợ nhìn thấy việc xảy ra cũng hét lên: "Cố Duật Hành mau dừng tay! "


Cố Duật Hành dĩ nhiên nhìn thấy thằng con trai khinh bỉ, trong lòng uất hận không thôi, nghi ngờ không biết có phải con trai thật của mình bị đánh đổi hay không, mình đã bị như thế, con trai chẳng những không an ủi mà nó còn khinh bỉ cha nó, thật đáng hận, Cố đại tổng tài đang cảm thấy rất là phẫn uất.



Cố Duật Phi làm như không thấy vẻ mặt căm tức uất nghẹn của lão cha nhà mình, lông mày nhỏ nhếch lên, đúng lúc này Cố Duật Hiên cũng từ trong phòng đi xuống dưới nhà, Cố Duật Hành nhìn con trai thứ của mình nhưng lại không thấy cô đâu, có chút thất vọng nhưng lại che giấu dưới đáy mắt, nhẹ giọng làm như bâng quơ nhìn con trai hỏi: "Duật Hiên, mẹ con và Khải Trạch đâu? "



Cố Duật Hiên trên lưng đeo một chiếc cặp nhỏ, nghe Cố Duật Hành hỏi liền khó khăn ngẩn đầu nhìn anh: "Mẹ đang thay đồ cho Khải Trạch, rất nhanh liền cùng em xuống. "



Cố Duật Hiên vừa dứt câu, chỉ thấy cha mình lập tức đen mặt, thay đồ cho con trai? Bây giờ Khải Trạch đã lớn, còn nhờ người khác thay đồ làm gì, đã tám tuổi mà cứ như một tuổi không bằng, lớn như thế còn bắt mẹ mình theo hầu mặc đồ.



Cố Duật Hành nhịn không được nói một câu: "Đã lớn, sao còn bắt mẹ thay đồ? "



Cố Duật Hiên: "Em trai nhõng nhẽo, mẹ vì không nỡ nên giúp em trai mặc đồ. "



Cố Duật Hành đen mặt, trên trán nổi lên ba vạch đen, hừ, mới có tí tuổi đã muốn câu dẫn vợ mình, tiểu tử nhỏ, lá gan quả nhiên lớn, giống ai không giống lại giống cha nó.



Cố Duật Hành vừa nghĩ xong, Cố Duật Hiên bỗng nghĩ ra cái gì đó liền đơn thuần bồi thêm một câu: "Sáng nay mẹ còn tắm giúp tụi con. "



Cố Duật Hành: "…"



Cố đại tổng tài hiện giờ đang cảm thấy mình nên sắp xếp thời gian gặp vợ nói chuyện ngay lập tức.