Hảo Nhân Nan Vi
Chương 20 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Thời gian qua nhanh, thoáng chốc đã được một năm.
Cuộc sống của cả hai mặc dù bắt đầu dần ổn định, nhưng đôi khi cũng có chút trục trặc nho nhỏ, đầu tiên biểu hiện ra ngoài chính là vấn đề sinh hoạt chăn gối.
Hác Hảo thật không chịu nổi cái tên sắc ma Triệu Hiểu Vĩ này rồi. Không! Hắn đã không thể chịu được nữa!
"Ta muốn bỏ nhà đi!" Hác Hảo nắm chặt tay hét to với bản thân.
Tối hôm qua, chỉ là bản thân lơ đãng trong lúc nói đùa về chuyện có cần thuê sát thủ đuổi giết Hồ Chiêu Hiền nữa không, không cẩn thận xưng hô bằng chữ "tôi". Không ngờ, chỉ vì cái chữ "tôi" khiến cho Hiểu Vĩ chưa được nghe lại trong suốt nửa năm qua liền nổi lên "thú tính", kết quả bị vất vả chỉnh suốt một đêm! (trong tiếng Hán Hác Hảo xưng bằng yêm, dịch ra cũng là tôi, nhưng mà cách xưng này đậm chất nhà quê nên làm Hiểu Vĩ nhớ tới trước kia Hác Hảo hay xưng vậy với hắn)
Lúc trước có lần Hiểu Vĩ lỡ miệng thú nhận, không hiểu tại sao chỉ cần nghe Hác Hảo xưng bằng "tôi" thì sẽ mạc danh kỳ diệu nổi lên hưng phấn, bản thân liền quyết không bao giờ dùng cách xưng hô này nữa! Nhưng chung quy cũng sẽ có vài lần không cẩn thận buột miệng nói ra. Mà khi đó Hiểu Vĩ căn bản chẳng cần để ý thời gian địa điểm, lập tức lôi kéo hắn đến chỗ không người! Còn nói cái gì bình thường không được nghe, ngẫu nhiên nghe được nên đương nhiên hưng phấn!
Đi chết đi cái kiểu "đương nhiên hưng phấn"! Tiểu tử sắc lang! Ngươi có ngày nào mà không "hưng phấn" hả?
Hác Hảo rất muốn học Hiểu Vĩ giơ ngón giữa lên trời, nhưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn là quên đi.
Hác Hảo đơn giản thu thập hành lý, kiểm tra lại tài khoản của mình. - Ừ, đủ dùng cho một chuyến du lịch rồi. - Khóa chặt va ly, tiện tay xé một mảnh giấy viết xuống:
Gởi tiểu sắc lang, bởi vì không thể chịu nổi "thú tính" tùy tiện của anh nên em quyết định đi ra ngoài một thời gian. Chờ khi nào anh học được cách khắc chế nửa người dưới, em sẽ trở về tiếp tục cùng anh sống qua nửa đời còn lại.
Ký tên: Chịu không nổi tiểu sắc lang, lão nam nhân Hác Hảo ký.
Sau khi đọc mảnh giấy do lão bà yêu quý gửi lại, tiểu sắc lang Triệu Hiểu Vĩ tức giận thiếu chút nữa hộc máu đến độ sắp điên mất!
"Tốt lắm, lão tiểu tử! Ngươi đi mất rồi hỏi lão tử ta phải làm sao bây giờ? Ngươi muốn ta sau này phải làm sao trải qua những đêm dài bất tận đây? Rồi mỗi ngày biết ăn gì uống gì? Ngươi ! Ngươi! Mau trở lại ngay cho ta! Hạn cho ngươi trong vòng mười hai giờ phải về! Nếu không chờ ta bắt được ngươi, xem ta không đem ngươi trước tiên XXX, sau đó lại XXX, cuối cùng XXX ngươi!!! A a !! Hác Hảo đáng ghét! Ngươi làm ta tức chết! Tức chết mất thôi! Ngươi cả gan dám bỏ nhà đi! Chẳng qua chỉ "xỏ xuyên" vào người ngươi nhiều hơn vài cái thôi, có cần phải tính toán chi li không?"
Sau đó, Hác Hảo phi thường hối hận, tại sao mọi chuyện lại ra như vậy? Mình chỉ là biểu đạt tình cảm chân thành mà thôi. Vì sao Hiểu Vĩ lại lập tức nghĩ đến chuyện kia?
Ngô! Cái tên đại sắc lang!
Sau khi sự tình phát sinh không lâu, Hác Hảo bởi vì không thể nhẫn nại chịu đựng cơn ghen vô cớ của Hiểu Vĩ, sau một trận cãi vã dữ dội, lại phẫn nộ trốn khỏi nhà. Kết quả bởi vì nửa đường bị xe ép phải dừng nên chấm dứt hành trình trốn nhà.
Hai năm sau, người bạn của Hác Hảo ôm con mình chạy đến nhà tìm Hác Hảo, hỏi hắn có muốn đi du lịch cùng cha con họ không? Vì Hác Hảo không chịu được con gián luôn kiêu ngạo ở trên giường kia nên Hác Hảo mừng rỡ đồng ý.
Ba ngày sau, hai người lớn một tiểu quỷ bị một nam nhân lâm vào trạng thái nửa điên cuồng đến bắt được, kết cuộc không cần nghĩ cũng biết.
Lúc sau, Hác Hảo nghĩ thế nào cũng không cam lòng, tại sao vô luận hắn đi chỗ nào cũng liền bị tiểu sắc lang lập tức bắt được? - Chẳng lẽ cả đời này ta sẽ không có được một hai ngày yên tĩnh sao? Ngô...
Hác Hảo đột nhiên trở nên mê luyến tiểu thuyết trinh thám, hắn quyết chí tìm cách làm cho Hiểu Vĩ trong vòng ba ngày không thể tìm được hắn.
Cố gắng ba năm cuối cùng Hác Hảo cũng thành công, vui mừng như điên, hắn bắt đầu mục tiêu mới là một tuần.
Một tháng sau, trong số các phương diện làm ăn đa dạng của Hiểu Vĩ xuất hiện thêm một lĩnh vực mới đó là thành lập một công ty trinh thám tư nhân. Mà tôn chỉ cao nhất của công ty này chính là nội trong thời gian ngắn nhất tìm được người cần phải tìm!
Hác Hảo rất khoái nhạc, mỗi lần lên kế hoạch trốn đi hắn đều rất hưng phấn. Thẳng đến khi hắn ba mươi bảy tuổi, hắn hiểu được nguyên lai bản thân mình có máu mạo hiểm!
Hiểu Vĩ rất đau đầu, nhưng cũng rất hưởng thụ mỗi lần tìm được Hác Hảo giống như loại cảm giác đạt được thành tựu. Đến sinh nhật bốn mươi tuổi, hắn bắt đầu học chơi trò chơi cùng mất tích với Hác Hảo, đồng thời mượn việc này làm huấn luyện cho nhân viên của công ty, khiến tiếng tăm của công ty trinh thám tư nhân ngày càng nổi danh. Hàng năm, chương trình huấn luyện người mới của họ là lập kế hoạch để tìm người, mà mục tiêu họ cần tìm chính là hai vị lão bản "lại vừa" mất tích.
Hai vị lão bản lại vừa mất tích hôm nay giờ đang nắm tay nhau đi dạo trong rừng, cùng nói cùng cười, ngẫu nhiên cho nhau ánh mắt thâm tình không gì sánh được...