Hảo Nhân Nan Vi
Chương 19 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Hiểu Vĩ ôm Hác Hảo nằm trên giường, giả vờ gọi điện thoại hỏi thăm cha mẹ, sẵn tiện đề cập luôn mục đích.
"Con nghĩ chắc hai người đã nghe qua Hồ Chiêu Hiền nói không ít thông tin rồi, như vậy con cũng không nói nhiều nữa. Con đã có người yêu, và chuẩn bị trở thành bạn đời suốt kiếp. Giống như cha yêu mẹ đến mức không muốn để cho đứa con trai này cướp mất sự chú ý của mẹ, vì mẹ , ông già không tiếc để cho đứa nhỏ mới sáu tuổi bắt đầu cuộc sống tự lập. Mà người yêu của con là nam nhân, ngay việc sinh một hài tử để bị cướp mất lực chú ý cũng không có, cho nên con hết sức hài lòng. Hai người đã hiểu rõ lời con chứ?"
[Người đó thật tâm yêu thương con hay chẳng qua chỉ vì tiền bạc và thế lực của nhà ta? Nghe Chiêu Hiền nói, thật ra hắn cũng chỉ vì khoản nợ mới đồng ý ở cùng với con, thế chẳng phải là rất miễn cưỡng sao? Nếu như sau này con muốn có con nối dòng thì tính sao đây?] Âm thanh bình ổn nói.
"Con thừa nhận, lúc mới bắt đầu là do con cưỡng ép cậu ấy, nhưng mà bây giờ ... sao chứ? Hai người không tin tưởng vào mị lực của con trai mình sao? Hừ! Triệu Hiểu Vĩ này là loại người phải dùng tiền để lưu lại người mình yêu thương? Nói cho hai người biết, A Hảo đã yêu con rồi, con cũng yêu a Hảo đến chết được." Gương mặt Hác Hảo phút chốc đỏ lên, rõ ràng biết không ai thấy nhưng vẫn mắc cỡ không nhịn được mà đem mặt vùi vào lòng Hiểu Vĩ. Hiểu Vĩ được ái nhân vùi vào lòng, vội vàng gia tăng lực ôm.
[Vĩ Vĩ a ...] Là giọng của mẹ hắn.
"Con biết là cậu ấy không thích nam nhân, nếu cậu ấy mà thật sự thích nam nhân thì con càng đau đầu hơn đó. Con không muốn suốt ngày phải lo lắng nhiều chuyện, bây giờ chỉ lo cậu ấy đừng để bị hồ ly tinh câu dẫn mà thôi ..."
[Vĩ Vĩ a! Con sao lại thích cắt lời người khác thế, mẹ vẫn chưa nói hết mà. Mẹ muốn nói chính là tuy rằng hai người các con lúc này thì vui vẻ đi, nhưng ai biết mai sau sẽ thế nào? Cho dù chúng ta có đồng ý, nhưng cha mẹ cậu ấy thì sao? Trung Quốc mình lại rất bảo thủ! Còn có, mai mốt về già cô đơn sẽ rất muốn có một đứa con để ẵm bồng, đến lúc đó con sẽ thấy hối hận đấy. Vĩ Vĩ a... , con cần phải suy nghĩ lại cho cẩn thận!]
"Lão mẹ! Rốt cuộc thì ai mới là người thích cắt lời người khác chứ. Chuyện cha mẹ Hác Hảo sau này con sẽ từ từ kể cho hai người nghe. Về phần muốn có con hay không..., cùng lắm sau này nếu cậu ấy muốn, con sẽ tìm cách để có một đứa. Bây giờ khoa học kỹ thuật rất tiến bộ, đàn ông sinh con cũng không phải là không có khả năng, chỉ cần cậu ấy nguyện ý ở bên cạnh, con cũng nguyện ý sinh vài đứa cho cậu ấy chơi đùa. Vì vậy, hai người không cần phải lo lắng nhiều quá, muốn ôm cháu cứ đến cô nhi viện chọn đi. Thế là được rồi chứ, con cúp máy đây."
[Chờ đã! Con gấp cái gì? Cách cả một cái điện thoại, hai chúng ta sẽ không nhảy dựng ra ăn cướp mất người yêu của con đâu. Để cho cha mẹ nói chuyện với cậu ấy vài câu đi. Tốt xấu gì thì "vợ" của con cũng muốn gặp cha mẹ chồng một chút!]
"Hác Hảo không có xấu. Còn cái gì mà "vợ" chứ, cậu ấy là nam, không phải nữ. Đừng có kêu bậy!" Nhìn thấy người trong lòng khẽ nhíu mày, Hiểu Vĩ vội vàng quát vào điện thoại. Hác Hảo không thích bị hắn gọi là lão bà, không còn cách nào khác.
[Hác Hảo, cậu có đấy không? Chúng ta là cha mẹ của Hiểu Vĩ, muốn nói chuyện với cậu vài câu. Không cần sợ, chúng ta không giống tên hỗn tiểu tử kia ở bên hắc đạo, chúng ta là người bạch đạo chính thống đó! Mà, như vậy cũng tốt, càng tiện lợi hơn cho đứa con, hì hì!] Thân là quan chức cao cấp của bộ ngoại giao Trung Quốc, nhưng cá tính cha mẹ Hiểu Vĩ nhìn chung khá phóng khoáng.
"Hai ... người ... khỏe ...?" Hác Hảo khẩn trương đến nói không ra lời.
[Yêu ... đứa nhỏ này, thật đúng là ... Vậy con ở chung với cái đứa ầm ĩ như Hiểu Vĩ thì thật là tội nghiệp a. Hảo đáng thương ~~~ Cái thằng con ngu ngốc nhà chúng ta mỗi lần mở miệng là có thể khiến người đang nằm trong quan tài cũng tức khí mà nhảy dựng ra. Con cùng nó ở chung nó có khi dễ con không? Ôi, đứa nhỏ đáng thương, con thật xui xẻo, khi không lại dính lấy nó.] Miệng nói như vậy nhưng vẫn không che giấu được niềm kiêu hãnh của bậc cha mẹ khi kể về đứa con mình.
Trở mình một cái xem thường, Hiểu Vĩ rất muốn giật lấy điện thoại hét lớn rồi vứt đi.
"Hiểu Vĩ ... đối với con ... rất ... tốt... anh ấy ... rất tốt ..." Càng về sau, Hác Hảo càng bối rối gần như không nghe được âm thành. - Xấu hổ quá!
[Ha ha ha ... Đứa nhỏ này thật là. Nghe giọng thôi cũng đủ biết con là một đứa không tệ rồi. Thêm đoạn thời gian nữa con hãy kêu Vĩ Vĩ đưa con đến chỗ chúng ta chơi, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, con không ngại cùng hai lão già ngồi ăn cơm chứ?] Mụ mụ Hiểu Vĩ một chút cũng không rằng bọn họ là "lão già"!
Hác Hảo không biết phải trả lời như thế nào, hắn không quen ứng phó với loại tình huống này.
Tưởng đối phương là ăn cướp, hai vợ chồng cũng không để chuyện trong lòng, công khai cầm túi tiền đi ra ngoài.
Đến khi bọn họ đi ra ngoài cửa thì mới phát hiện đã có lực lượng cảnh sát chờ sẵn.
Nhân chứng vật chứng rành rành, hơn nữa chủ nhà còn bị thương ngã trên đất, trong phòng lưu lại đầy đủ vết tích của cả hai, chàng thanh niên chủ nhà sau khi được cứu tỉnh một mực khẳng định đối phương là vào nhà trộm tiền còn đả thương hắn, khiến vợ chồng Hác Chí Quốc hết đường chối cãi.
Trên tòa, vợ chồng Hác Chí Quốc cứ khăng khăng khẳng định là do Triệu Hiểu Vĩ đã kêu bọn họ đến lấy tiền của con mình, không phải là ăn trộm, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.
Tòa cho gọi Triệu Hiểu Vĩ để hỏi rõ chuyện này. Triệu Hiểu Vĩ mang theo luật sư cầm trong tay giấy tờ đoạn tuyệt quan hệ người thân đến tòa. Đưa ra bằng chứng nói, bởi vì Hác Hảo cùng mình thân là nam nhân yêu nhau, bị cha mẹ phản đối nên cắt đứt quan hệ, sau đó chưa từng lui tới. Rồi hỏi ngược lại chánh án, một khi đã đoạn tuyệt quan hệ như thế thì hà cớ gì vợ chồng Hác Chí Quốc lại chạy đến đòi tiền đứa con mà mình đã từ bỏ? Mà nói trắng ra cho dù vợ chồng họ có đến đi chăng nữa, hắn cùng Hác Hảo cũng sẽ không đưa cho hai người vì hai người này có thói quen cờ bạc.
Nói xong, liền lấy ra giấy nợ của hai vợ chồng đã từng mượn nợ ở công ty Phi Thiên để chứng minh, đồng thời chỉ rõ sở dĩ có món nợ này là do hai người cờ bạc mà ra.
Cuối cùng Hiểu Vĩ làm như vừa vô tình nói cho chánh án hay, mặc dù bản thân đã từng có dự định xóa bỏ khoản nợ này vì nể mặt người yêu, nhưng sợ cả hai lại tiếp tục cờ bạc nữa nên cứ để đó cho họ thấy sợ mà ngừng.
Sau đó, Hác Chí Quốc và Vương Tú Trân ở trên tòa bị tuyên án: do trộm cắp và đả thương người nên bị phạt tù mười năm. Đồng thời ở trong ngục còn bị uy hiếp từ nay về sau không được liên lạc gì với con mình, hai người được Hiểu Vĩ "ưu ái" an bài cho cuộc sống như ở dưới địa ngục!
......Không biết bọn họ có kiên cường giống như đứa con, chịu đựng được mười năm khổ ải này hay không!
------
Hiểu Vĩ đem chuyện này hoàn toàn phong tỏa, không để lọt một chút tin tức nào cho Hác Hảo hay. Hắn không muốn để người yêu hắn biết hắn xấu xa đến cỡ nào, sau lưng Hác Hảo, hắn đã làm những chuyện dơ bẩn ra sao!
Triệu Hiểu Vĩ hắn đây quả thật là một tên vô cùng tồi tệ, điểm này là không có gì để nghi ngờ!
Nhưng hắn đối với Hác Hảo lại yêu thương đến cả đời không thay đổi, tình yêu theo thời gian tích lũy ngày càng sâu nặng!
Hác Hảo rất cảm kích Hiểu Vĩ, bởi vì hắn đồng ý đưa em gái của Hác Hảo là Hác Bình ra nước ngoài học, thỉnh thoảng nghỉ lễ cũng để cô ấy ghé lại chơi. Hác Bình mặc dù biết cha mẹ mình đang gánh hậu quả gì, nhưng vì Triệu Hiểu Vĩ bịt miệng nên đối với anh trai mình luôn "thủ khẩu như bình". Càng huống chi cô cũng rất bất mãn với hành vi của cha mẹ, lúc đầu đi vai nặng lãi lại bỏ trốn, cô không rõ nội tình chỉ đến khi cô muốn điện thoại liên lạc với Hác Hảo mới phát hiện điện thoại đã bị cắt, thư gửi đi cũng liên tục bị trả về - nhưng nhờ vậy mà Lưu Bân mới tra ra tin tức bọn họ trốn sang Việt Nam.
Dần dần, cuộc sống Hác Hảo bắt đầu chuyển hướng yên ổn, hạnh phúc ...
Hết chương 19