Hảo Nhân Nan Vi
Chương 6 :
Ngày đăng: 11:30 18/04/20
Một thời gian sau, Hác Hảo hướng Triệu Hiểu Vĩ xin cho hắn có thể làm việc cả tháng mà không cần nghỉ phép hay đổi thành làm cả ngày cũng được. Vốn dĩ, Triệu Hiểu vĩ đang băn khoăn bởi vì không ít khách đến Thần Nông Giá than phiền vì sao thức ăn có ngày ăn ngon cực kỳ nhưng có hôm trở lại vị bình thường, hy vọng hắn có thể mời vị đầu bếp tài giỏi kia đến làm mỗi ngày. Mấy ngày nay Triệu Hiểu Vĩ đang tính toán làm sao để trao đổi với Hác Hảo nhưng lại không ngờ hôm nay chính Hác Hảo tự mình đề nghị như thế. Thật là tốt quá. Kể từ lúc đó, tiền lương của Hác Hảo tăng cao nhanh chóng, điều này làm không ít nhân viên trong bar cảm thấy bất mãn, vì lẽ gì người mới đến không bao lâu lại được ưu ái đến như vậy. Tuy vậy, Hác Hảo là người do chính ông chủ tuyển dụng nên đám nhân viên nếu có bất mãn cũng chỉ để trong lòng không dám nói ra.
Thời gian như nước chảy trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã là mùa xuân tháng tư.
"Tài nghệ nấu nướng của anh là học ở đâu vậy? Anh học ở trường hay là bái sư?" Trên bàn cơm, Hiểu Vĩ vừa rót cho mình một ly rượu vừa hỏi người ngồi đối diện.
"Không... bái sư." Hác Hảo đã ăn cơm cùng Hiểu Vĩ hai tháng rồi, nhưng hắn vẫn không thể nào thay đổi thói quen khách khí, trả lời rất câu nệ.
"Là vô sự tự thông (*) sao? Có đọc qua mấy cuốn sách dinh dưỡng, dạy nấu ăn ....?" Hỏi xong, Hiểu Vĩ lấy một khối cá hoa vàng kho bỏ vào miệng. - Ân, ăn ngon.
Gật đầu, tỏ vẻ có đọc qua.
"Anh làm việc ở cái quán đó mấy năm? Mới lên thành phố là làm việc ở đó sao?"
"Sáu ... năm ... hơn ... một tháng ..."
"Ân. Bình thường đêm giao thừa anh có làm gì không?" Không đợi Hác Hảo nói xong, Hiểu Vĩ tiếp tục đặt câu hỏi.
"Không ... làm gì..." Hác Hảo đang nghĩ muốn ăn cơm thật nhanh để rời đi. Nhớ lại lần trước bị Hiểu Vĩ mắng người khác chưa ăn cơm xong mà đã bỏ đi là vô cùng bất lịch sự, không lễ độ, nên bây giờ Hác Hảo không thể làm gì khác ngoài việc ngồi ở bàn ăn vừa chờ Hiểu Vĩ ăn xong vừa trả lời thắc mắc của hắn.
"Không làm gì hết? Đừng nói với tôi là cả nhà anh đều ngồi yên trên ghế đợi đến sáng?"
"Dọn dẹp ... phòng... đọc ... sách..."
"Đọc sách? Anh cũng đọc sách? Tiểu thuyết a?"
"... liệu lý ..."
"Trừ liệu lý ra, còn đọc loại sách nào khác nữa không? Ví dụ như tiểu thuyết trinh thám, khoa học viễn tưởng, kiếm hiệp ...?"
"Rất ...ít... "
"Có quen bạn gái lần nào chưa?"
Lắc đầu.
"Thích dạng con gái nào?"
Không biết trả lời thế nào, Hác Hảo "lại" lắc đầu tiếp.
Nhìn Hác Hảo biểu hiện không biết liên tục, Hiểu Vĩ bắt đầu nổi nóng.
"Nói chuyện với người như anh thật nhàm chán đến cực độ. May là anh không có bạn gái, chứ nếu có cũng làm cho người đang sống vui vẻ tức đến chết luôn. Tôi thấy anh ngoài tài nấu ăn ra thì không còn khả năng nào khác. Bực mình quá, ăn cơm chung với ông bà già còn dễ chịu hơn ăn với ngươi." Nhìn Hác Hảo càng cúi đầu, Triệu Hiểu Vĩ càng phát hỏa, đập bàn nói: "Ăn nhanh rồi cút đi cho tôi. Nhìn anh chỉ càng làm tôi nổi nóng thêm."
Là ngươi muốn ăn cơm chung với ta, là ngươi tự nói chuyện với ta, ta đâu có yêu cầu ngươi đâu. Ngươi nghĩ rằng ta muốn ở lại nhìn sắc mặt của ngươi sao? Nhìn mặt ngươi lớn lên trông cũng tốt nhưng sao miệng mồm lại thất đức đến như vậy? Nếu như ta không phải nợ tiền nhà ngươi thì dù chỉ là một phút ta cũng không muốn ở cùng một chỗ với ngươi. - Nghe Triệu Hiểu Vĩ nói thế, Hác Hảo liền lập tức đứng dậy - "Tôi... về... đây..."
Cảm thấy bàn tay tiến vào nội y của mình, Hác Hảo cố dùng hết khí lực toàn thân đẩy người phía trên ra, rồi nhanh chóng đứng lên chạy trốn. Hác Hảo nghĩ mình đã rất nhanh nhưng trong mắt kẻ kia thì chẳng khác gì tốc độ của con rùa. Mới vừa bị Hác Hảo đẩy ra, Hiểu Vĩ đã lập tức dùng thân thể chắn đường đi của hắn.
"Chạy cái gì mà chạy, lạt mềm buộc chặt hả? Hay là sợ ta trả giá thấp? Ngươi muốn bao nhiêu mới hài lòng? Mười vạn có đủ không?" Triệu Hiểu Vĩ hết sức căng thẳng, dục vọng trong người đang thúc giục muốn phát tiết khiến hắn không đủ khả năng kiềm chế mà lại la hét rống giận. Một tay hắn lại nắm quần của Hác Hảo, hỏi.
"Không...!" Liều mạng lắc đầu, muốn đứng dậy nhưng thân thể cứ như nhũn ra, không thể động đậy nổi.
"Ngại ít? Vậy xem như lần đầu lão tử thao ngươi nên trả cao một chút... Bảy mươi vạn được không? Thế nào? Vậy là nợ của ngươi chỉ còn có bốn trăm vạn. Thứ như ngươi có người đồng ý mua là tốt lắm rồi, huống chi lại trả giá trên trời như thế này thì nên biết cảm ơn chứ. Bất quá... lão tử bỏ công bao nhiêu thì cũng muốn thu về bấy nhiêu. Tối nay ngươi chờ được thăng thiên đi." Xoay người khóa chặt hai tay của Hác Hảo, một tay cởi quần áo Hác Hảo ra, đến nội y cũng bị Triệu Hiểu Vĩ tiện tay xé rách.
"Không... không... xin... xin... cậu..." Càng hoảng sợ Hác Hảo càng không cách nào biểu đạt ý muốn của mình. Cảm thấy vòng eo bị ôm lấy, hai chân bị tách ra, phía sau lại truyền đến âm thanh đối phương cởi thắt lưng, Hác Hảo gấp đến độ miệng muốn nói nhưng lại không thể phát ra thanh âm nào.
Ta không bán thân!!!! - Hác Hảo trong lòng hét lên.
"Thật muốn cho ngươi xem bộ dáng của ngươi lúc này, phải nói là muốn bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu. Nửa người trên còn mặc áo sơ mi, phía dưới lại trống không một mảnh vải, cái mông bóng lưỡng còn làm bộ dáng. Thật nhìn không ra người như ngươi lại có da thịt như vậy, hy vọng bên trong cũng biết co giãn tốt như da của ngươi." Lời vừa dứt, Hiểu Vĩ quỳ gối xuống sàn, dùng sức nhắm thẳng mật động mà đẩy mạnh vào.
"Aaaaa.........!!!!" Hác Hảo có cảm giác giống như bản thân bị xé ra làm đôi, phát ra âm thanh đau đớn.
Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng va chạm của hai thân thể, cơ thể bị cọ xát trên mặt đất cũng phát ra âm thanh, thỉnh thoảng vài tiếng gào thét yếu ớt ngẫu nhiên phát ra, đan xen với nhau tạo thành khúc nhạc dâm mỹ quanh quẩn trong phòng.
Sắc trời đã không rõ, Hiểu Vĩ lúc này vẫn đang tận tình hưởng thụ thân thể của Hác Hảo. Vận động kịch liệt làm hắn cảm thấy cái lạnh của tháng tư cũng biến mất, chỉ còn ấm áp vây quanh. Cơ thể chỉ biết ra sức vận động không ngừng, vùi đầu thõa mãn dục vọng bên trong.
Từ sàn nhà đến ghế sofa, thậm chí còn đem thân thể Hác Hảo đè ép lên bàn ăn, Hiểu Vĩ tận dụng hết mức thân thể rắn chắc xinh đẹp bên dưới.
Không nghĩ lão nam nhân bề ngoài không chút đặc sắc này lại có thân thể nhất lưu đến vậy. - Con mẹ nó, kẹp lão tử thật sảng khóai a~
Nghe đối phương phát ra những tiếng rên rỉ cầu xin, Hiểu Vĩ cảm thấy máu toàn thân như sôi trào. - Nếu như không phải biết rõ lão nam nhân quê mùa này, nghe thấy âm thanh của hắn người ta còn tưởng là hắn thuộc dạng lão luyện rồi chứ.
Hiểu Vĩ lại trở tư thế làm cho bản thân dễ bề tiến nhập. - Há lại để hắn hưởng lạc. Bảy mươi vạn một lần, tiêu tiền nhiều như vậy nếu mình không gắng hưởng thụ chẳng phải là thiệt thòi sao? Không đem lão tiểu tử này thăng thiên, lão tử không gọi là Hiểu Vĩ.
Lúc này, Hác Hảo bị hành hạ đau đớn đến cực điểm, lâm vào bất tỉnh. Thần trí vừa mất đi thì lại lập tức bị đau đớn kéo cho tỉnh lại, tình trạng đó cứ lặp đi lặp lại khiến hắn thống khổ đến mức không chịu nổi.
Mở mắt ra lần nữa, một lúc lâu Hác Hảo vẫn chưa lấy lại được ý thức. - Đây là nơi nào?
Trần nhà màu xanh, màu xanh của ngọc bích thanh khiết, nơi này khẳng định không phải là phòng trọ của mình rồi. Cái giường của mình cũng không thể mềm mại đến vậy. Tại sao ta lại ở chỗ này ? - Hác Hảo xoay người ngồi dậy ...
Trong nháy mắt, cơn đau từ phía sau truyền đến kéo theo ký ức thống khổ tràn về.
"Không...!" Không cách nào tin nổi, Hác Hảo ôm lấy đầu, chậm rãi lùi sâu vào góc giường, mặc kệ từng trận đau đớn đâm thẳng lên não mỗi khi cử động...
"Tỉnh rồi sao? Đây là tôi đặc biệt đến ngân hàng rút cho anh, là tiền mặt mà anh thích nhất đó. Thế nào? Lần đầu tiên có thể bán được đến bảy mươi vạn có phải thích lắm không? Cho anh!" Âm thanh tàn khốc cao ngạo vang bên tai.
Mở mắt, trước mặt hắn chính là một sấp tiền mặt. Người kia dĩ nhiên là ném nguyên sấp tiền về phía hắn, thật nhiều tờ giấy bạc như những đóa hoa giấy lất phất rơi xuống giường, và cả người đang ngồi trên đó...
Hết chương 6
(*) Vô sự tự thông: tự mình lĩnh hội, không cần ai hướng dẫn.