Hảo Nhân Nan Vi

Chương 7 :

Ngày đăng: 11:30 18/04/20


"Uy, đừng có nằm đó giả chết. Tôi có chuyện muốn nói với anh." Hiểu Vĩ nhìn Hác Hảo vẫn không nhúc nhích, tức giận nói.



"Nếu anh muốn bán không bằng cứ bán cho tôi. Nói gì thì nói tôi vẫn là một ông chủ tốt hơn người khác gấp trăm lần. Thế nào? Tôi sẽ không bạc đãi anh đâu, nếu không khoản nợ anh thiếu tôi biết đến ngày tháng năm nào mới trả hết. Cứ giống như lúc trước đi, mỗi ngày nấu cơm cho tôi, thuận tiện dọn dẹp nhà cửa, vậy là tiện nhất... Uy! Lão tử đang nói, anh đừng có mà giả chết mãi thế. Nhìn tôi đây này!" Hiểu Vĩ thấy người trên giường không có phản ứng, liền lấy tay đẩy đẩy.



"Đừng..." Bị Hiểu Vĩ đụng đến người, Hác Hảo thấy giống như bị độc xà đụng tới, cảm giác khó chịu cùng căm ghét tưởng chừng như muốn nhanh chóng trào ra ngoài.



"Trả lời tôi!" Hiểu Vĩ không hiểu sao nhìn thấy hành động đó thì tâm tính trở nên ác ý.



Hác Hảo làm như không nghe thấy gì, từ từ ngồi dậy lấy mền che đi thân thể không một mảnh vải rồi nhìn xung quanh tìm quần áo.



"Tôi nói anh trả lời đi chứ. Mới qua một đêm mà anh muốn điếc luôn rồi sao? Này! Hác Hảo!" Hiểu Vĩ thấy đối phương cứ xem hắn như không khí, tức đến sôi máu kéo tay ôm lấy Hác Hảo tựa vào vai mình, hét lớn.



"Aa... Đừng..." Không nhịn được cảm giác kinh tởm, Hác Hảo há miệng nôn. Dịch trong dạ dày dâng lên kèm theo ác cảm cứ thế mà tuôn trào, cả người ngã xuống giường, thân thể chạm phải đống tiền bị vứt trên đó. Hác Hảo nôn hết những gì có trong bao tử, ngay cả ruột gan cũng gần như bị phun ra, trong miệng chỉ có một cỗ cay đắng.



Hác Hảo không muốn nhìn thấy người đang đứng bên cạnh hắn, có chết hắn cũng không bao giờ muốn thấy người này.



Cứ lấy hết nợ của ngươi đi. Ngươi đúng là lòng dạ cầm thú, ngươi còn muốn bức ta thế nào nữa? Chơi đùa với ta như thế còn chưa đủ sao? Cưỡng gian một đại nam nhân, ngươi thấy thú vị lắm sao? Chuyện ác độc như vậy ngươi cũng có thể làm hả? Đúng là đồ đồng tính luyến ái vô sỉ khốn nạn. Ta không có tiền trả lại ngươi thì cũng sẽ không bán thân cho ngươi. Cùng lắm thì ta cho ngươi cái mạng này.



"Này...! Hác Hảo? Uy... Anh không sao chứ? Gặp quỷ a! Tôi đã kêu bác sĩ đến khám cho anh rồi mà. Tiểu tử đó nói rõ ràng anh không có việc gì. Uy uy... đừng ói! Rốt cuộc thì anh bị làm sao vậy? Đừng nói là anh mới bị thao một đêm liền mang thai rồi nha...!" Thấy câu nói đùa của mình cũng không buồn cười nổi, Hiểu Vĩ rơi vào câm lặng.



Triệu Hiểu Vĩ không có thói quen ứng phó với kiểu tình huống như vậy. Từ trước đến nay lúc nào cũng đều là người khác cầu được ân ái với hắn, hắn rất ít khi chủ động theo đuổi người nào, dù cho người đó không thích đàn ông đi nữa thì với địa vị tài mạo cùng quyền lực của hắn, chắc chắn sẽ cúi đầu xưng thần mà thôi. Không phải nói quá chứ hắn cũng chưa từng bỏ quá mười vạn tiền chỉ để dụ dỗ một ai, càng đừng nói đến việc hắn vờ mượn rượu để lôi kéo cưỡng bức người khác lên giường.



Ta rõ ràng luôn chán ghét người như hắn. Diện mạo đã xấu, bằng cấp lại không cao, một thân quê mùa cục mịch, miệng nói cũng không thông, không thú vị, tham tiền, giả nhân giả nghĩa, trừ nấu ăn ngon thì không còn ưu điểm nào hết. Nhưng là ... tại sao ta lại muốn đùa giỡn, muốn hôn hắn? Mặc dù biết là mỗi lần say rượu có thói xấu bạ đâu hôn đó, nhưng vì sao cuối cùng lại biến thành muốn mua hắn? Lúc đó ta cũng có thể bảo hắn cút đi, tùy tiện gọi một cú điện thoại cũng có thể kiếm được khối người hơn xa hắn đến làm bạn tình. Tại sao...? Ta ... lại đối với hắn sinh ra dục vọng? ...



Có lẽ ta không nên để hắn đến nấu ăn cho ta ... không nên ăn cùng hắn... Đúng vậy! Đều là do khả năng nấu nướng chết tiệt của hắn! Làm hại lão tử can hỏa tràn đầy. Được rồi, cũng tại lão tiểu tử này không tốt, nếu như không phải tại hắn ở dưới hết xoay tới xoay lui thì mọi việc cũng không đến mức này. Hừ! Đúng là lão già không biết xấu hổ, lấy được tiền rồi còn bày đặt. Còn muốn giống gái điếm làm ra vẻ cao ngạo trinh tiết sao? Lão tử hôm nay không chỉnh cho ngươi bỏ cái tính tham lam đó thì không còn là lão tử nữa.



Hiểu Vĩ cho mình một lý do để giải thích nguyên nhân vì sao hắn đã lên giường với Hác Hảo, tự nói với bản thân chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa, giáo huấn Hác Hảo một chút nên mới làm như vậy. Dù sao bốn trảm bảy mươi vạn, khoản tiền này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Bỏ ra mấy trăm vạn để đùa bỡn một người nào đó, kể ra thì cũng có cảm giác khá kích thích, so với đi Lạp Tư Vị hay chinh phục mỹ nhân lại thú vị hơn nhiều, có phải không?



Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi dễ như vậy đâu, Hác Hảo! Ta muốn nhìn bộ dáng ngươi khóc lóc van xin ta như thế nào, ta thật sự muốn thấy bộ dạng vô sỉ, tham tiền của ngươi đến lúc không chờ được nữa. Đợi đến lúc ngươi lộ ra bản tính tham lam ti tiện thì cứ chờ xem ta đem lễ vật nào để hậu tạ cho ngươi nhé. Cho ngươi biết thế nào gọi là trừng phạt.



Lạnh lùng nhìn Hác Hảo nôn mửa đến mức cơ thể chịu không nổi mà gục xuống, Hiểu Vĩ không những không cầm khăn lau cho hắn mà cũng không thèm hỏi hắn có làm sao không. Chỉ là ác ý hỏi: "Mọi chuyện cứ như vậy đi. Tôi sẽ kêu thuộc hạ chuyển nhà giúp anh. Sau này, chỉ cần tôi muốn thượng anh thì sẽ đến phòng này tìm anh, hy vọng anh hài lòng với cái bày trí trong phòng này. Hừ... Tôi nghĩ phòng này là quá tốt cho anh rồi. Tối hôm nay anh không cần đến bar, tôi sẽ báo cho bọn họ, anh chỉ cần ở nhà dọn dẹp sạch cho tôi. Thối muốn chết! Mặt khác, nhớ thu thập kỹ hết tiền trong phòng đếm lại xem có phải vừa đúng bảy mươi vạn không. Tôi nghĩ chắc hẳn anh thích cảm giác cầm tiền mặt trong tay hơn nhỉ. Bây giờ tôi phải đến công ty, đến lúc quay về anh phải bảo đảm phòng ốc đã được dọn dẹp sạch sẽ không còn mùi gì nữa mới được." Giọng nói ngập đầy vẻ châm chọc. Nói xong, nghĩ không còn gì khác, Hiểu Vĩ xoay người đi.



"Tạ ơn, tạ ơn ... bảy mươi vạn của ngươi...!" Hác Hảo hướng theo bóng lưng Hiểu Vĩ nói ra từng chữ từng chữ một, vẻ mặt không chút biểu cảm.



"Hừ! Không cần cảm ơn. Đêm qua ngươi làm lão tử cảm giác rất tốt." Tiếng nói vọng vào, người đã ra đến cửa.



Đợi Hiểu Vĩ đã đi khỏi, Hác Hảo kéo lê thân thể đứng lên, đem tất cả những thứ dính bẩn trên giường gom thành một đống, chân giẫm lên đống tiền vươn vãi dưới đất mà bước vào phòng tắm. Hắn muốn đem bản thân tẩy rửa sạch sẽ, từng góc, từng góc không chừa một chỗ!



*******



Đêm, Hiểu Vĩ rủ rê mấy người bạn đến Thần Nông Giá, tiểu Huy nhìn Hiểu Vĩ với ánh mắt mang đầy nghi hoặc.
********



Cố hết sức vận chuyển hàng hóa, chạy tới tới lui lui đã hơn hai giờ. Bởi vì đây là làm công tính theo giờ, mệt cũng không thể tùy ý nghỉ ngơi, tay chân một khi chậm lại chút sẽ bị cảnh cáo. Hôm nay hàng hóa từ bến tàu đưa đến rất nhiều, không những nhiều mà còn rất nặng. Mang phải hàng nặng hay nhẹ đều nhờ vào vận khí, nhưng đại đa số thường là mang hàng nặng mà thôi. Hơn nữa những người làm chính thức và những kẻ làm thời vụ như hắn đều được tính công như nhau, cho nên mấy thứ nặng nhất đều được giao cho bọn hắn. Quản lý kho hàng dù có thấy cũng chỉ nhìn mà thôi, căn bản không để ý tới. Những người làm thời vụ như hắn thiếu người này có thể kiếm người khác rất nhanh, loại nhân công tay chân như vậy thì cũng dễ tìm.



"Con mẹ thằng chủ kho hàng! Ngay cả đến nước uống cũng phải tự chuẩn bị. Tổ tông thằng khốn nạn chết tiệt!" Một nhân công làm việc ở kho hàng đến từ An Huy nhỏ giọng mắng.



"Được rồi. Nơi này được cái làm việc không cần tiền thế chân, nhiều chỗ nếu cậu không có tiền thế chân bảo đảm sẽ không cho cậu làm công. Nhẫn nại đi. Nếu không thì cứ về quê mà làm ruộng." Một người khác nói.



"Làm ruộng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Không kiếm được tiền thì làm sao có nhà, mà không có nhà thì cũng không có lão bà nào chịu vô cửa đâu." Người làm công ban nãy tức giận nói thầm.



"Đừng nói nhiều. Cậu không thấy đại nhân gia Hác Hảo hả, chạy tới chạy lui vất vả mà có dám than khổ lời nào đâu. Nhanh lên, làm việc lẹ lên." Một người làm công khác thúc giục.



"Mẹ ôi! Không phải hắn không nói mà là ta thấy hắn không thể nói được thì đúng hơn. Hình như hắn bị câm điếc hay sao ấy" Một người làm công khác vô tình buột miệng nói.



Hác Hảo nghe biết đối phương không có ác ý nên cũng không để tâm. Đối với việc bản thân mất đi khả năng ngôn ngữ bình thường, hắn chỉ xem như là báo ứng mà thôi.



Không hồi tưởng chuyện cũ này nọ nữa, Hác Hảo yên lặng đẩy xe, tập trung xếp hàng hóa lên trên, sau đó lại đẩy xe đến kho, động tác thật cẩn thận. Nếu như hàng hóa trong lúc vận chuyển có một chút tổn hại nào, bị chủ phát hiện sẽ phải bồi thường.



********



Tiền lương một tháng cuối cùng cũng tới tay, toàn bộ tiền của năm phần công việc.



Buồn cười nhất chính là tiền lương ba phần công việc mà mình tự tìm được bất quá cũng chỉ bằng tiền một tháng Triểu Hiểu Vĩ trả cho hắn làm quản gia. Tất cả tiền lương tổng cộng được chín ngàn bốn trăm bảy mươi tám đồng.



Một tháng hơn chín ngàn, đây là con số mà nửa năm trước hắn chưa bao giờ dám mơ tưởng. Mà ngay hôm nay, con số này nằm trong tay hắn lại thấy buồn cười. Con số này dường như đang cười nhạo hắn, 9478 -- sẽ chết mất thôi.



Phải chăng năm đó người đáng chết lẽ ra phải là ta? Vận mệnh thật trớ trêu, một kẻ đáng chết như tại lại được sống sót, còn anh hai thì chết đi. Cho nên lão thiên gia bây giờ muốn đem vận mệnh sửa lại một lần nữa cho đúng hay sao?



Tốt! Nếu người có thể đem anh hai sống lại lần nữa, ta tình nguyện theo người xuống địa ngục. Nhưng là nếu như ngươi không thể, ta sẽ không đem sinh mạng của mình, mà anh hai đã dùng chính sinh mạng của anh ấy để đổi cho ta, giao cho ngươi dễ dàng đâu. Ngươi có nghe thấy không? Lão thiên gia!!!!!



Hác Hảo rống giận, hắn nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Hắn không nên lựa chọn đánh mất dũng khí mà đi tự sát, hắn không nên cả đời chỉ nhìn sắc mặt người khác mà sống qua ngày, hắn không nên đi làm những việc dơ bẩn, không nên để loại người thấp hèn vô sỉ đạp hư mình, hắn càng tuyệt đối không nên quỳ gối dưới chân Triệu Hiểu Vĩ mà khuất phục.



Triệu Hiểu Vĩ, ta không hối hận đã cứu ngươi nhưng ta hối hận đã quen biết ngươi. Hối hận ngày đó không nên nhất thời mềm lòng đưa ngươi về nhà, hối hận không nên đáp ứng ngươi uống hai ly rượu kia, hối hận vì sao ngay khi thức dậy hôm sau lại không cho ngươi một cái tát ...!



Bảy mươi vạn kia, ngươi đem mua phẩm đức đi. Súc sinh!!!



Hết chương 7



(*) Đồng vu quy tận: chết cùng một chỗ.