Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 100 : Đối xử lạnh nhạt

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Đợi cả nửa ngày, tất cả mọi người đều

ngáp dài, Phạm Đại khó nhịn nhất, liền cứ giả say như cũ mà ngửa đầu tựa vào lưng ghế ngủ khò khò.



“Nhị đệ!” Phạm Thông nhíu mày trầm giọng

quát khẽ, tuy rằng Tiền phủ tiếp đãi quá mức lạnh nhạt, nhưng Phạm Đại

cứ ngủ lăn ở đại sảnh nhà người ta như vậy không khỏi cũng quá thất lễ.



“Tiền phủ này quy củ ghê gớm thật, thời

gian dài như thế, dù cho ăn cơm đi tiểu có phải báo cáo lại thì cũng

xong, lão tử ngủ thôi mà cũng không cho à?” Phạm Đại bất mãn lẩm bẩm một tiếng, thân mình thẳng lên một chút, đại ca thật cổ hủ, đại sảnh này im lặng như quỷ, nếu có hạ nhân đi vào chẳng lẽ hắn không biết?



“Sau khi Đinh Triệt rời khỏi nhà, Tiền phủ vẫn phái người đi tìm, hiện giờ ông cháu

người ta khó lắm mới gặp lại nhau, tất nhiên là vô cùng vui mừng, dù sao cũng là một biến cố lớn, hơn nữa nó vẫn là một đứa trẻ, bị sợ hãi nhiều như vậy, Tiền tướng muốn hỏi han nhiều một chút cũng là khó tránh khỏi. Nhị đệ, đệ hãy kiên nhẫn chờ một lúc nữa đi!”



Phạm Thông lúc trước đi cùng Đinh Triệt

đến Tiền phủ, hạ nhân trong phủ nhìn thấy Đinh Triệt đều kinh ngạc mừng

rỡ, người tổng quản đi cùng bọn họ đến bến tàu lại luôn miệng nói sau

khi Đinh Triệt trốn nhà, Tiền tướng lo lắng ra sao nhớ cháu thế nào, nếu quan hệ ông cháu tốt như vậy, thời gian tâm sự dài một chút dĩ nhiên là bình thường.



“Nếu không…hừ hừ…” Phạm Đại lầm bầm hừ hai tiếng, không nói thêm gì nữa, nhưng Tiểu Ngư cũng hiểu được ý hắn muốn nói gì.



Làm một người giang hồ tiêu dao tự tại,

Phạm Đại đối với những đại quan quyền quý đầy hơi tiền vốn trong lòng

vẫn tồn tại chút ít coi thường, nếu không phải có việc nhờ vả, lại muốn

thu Đinh Triệt làm đồ đệ, chỗ như thế này, nửa bước hắn cũng lười chẳng

muốn đặt chân vào.



“Không biết Tiền tướng kia liệu có tin

chúng ta hay không.” La Đản cúi đầu chen một câu, nhịn không được lại

liếc mắt một cái ra ngoài cửa.



“Hẳn là sẽ tin, ta xem thằng bé Đinh

Triệt này tuy rằng tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng nếu nó chủ động đề nghị giúp chúng ta, ta nghĩ nó hẳn là sẽ nói được làm được, nhưng mà có thể Tiền tướng kia là người cẩn thận, hoặc là người ta đã báo với Đại

Lý Tự đến bắt phạm nhân rồi cũng chưa biết chừng, chúng ta vẫn là chờ
tin rằng Đại Lý Tự* rất nhanh sẽ đưa ra một phán đoán chính xác. Trước khi thẩm án, các vị không ngại trước ở hàn xá nghỉ ngơi, lão phu còn có công vụ phải xử lý, không thể phụng

bồi.” Khẩu khí Tiền Duy Diễn không mặn không nhạt, chẳng nhiệt tình cũng chẳng lạnh lùng, nói xong liền đứng dậy.



“Đa tạ Tiền đại nhân, Tiền đại nhân vất vả.” Phạm Thông cũng vội đứng dậy, mọi người cũng đứng theo.



“Quản gia, đưa gia đình Phạm đại hiệp đến Tùng viện, Triệt Nhi, cháu theo ta đến thư phòng viết thư cho mẫu thân

cháu, miễn cho mẫu thân cháu phải mong nghĩ.” Tiền Duy Diễn thản nhiên

nói, dặn dò xong lập tức rời đi.



Đinh Triệt nghiêm chỉnh đứng dậy vâng một tiếng, thái độ hoàn toàn khác biệt với vẻ kiêu căng khi đứng cùng Tiểu

Ngư, gương mặt tuấn mỹ như đeo một lớp mặt nạ hoàn mỹ nhưng không chút

cảm tình, hơi gật đầu với người nhà họ Phạm rồi theo sau Tiền Duy Diễn

rời khỏi phòng khách.



“Các vị xin mời theo ta.” Chủ nào tớ nấy, vị Tiền đại nhân này thái độ xa cách lãnh đạm, nụ cười của tổng quản

cũng chẳng có bao nhiêu tình người, hoàn toàn là bộ dáng làm việc công,

khiến người ta không thể cảm nhận được chút nào thành ý nhiệt tình hay

cảm tạ.



Tiểu Ngư quay đầu nhìn thoáng qua hướng

hai ông cháu kia rời đi, đột nhiên cảm thấy toàn phủ đệ tràn ngập phong

vị Giang Nam này trở nên lạnh như băng, lúc trước còn có chút ý muốn

mượn nhờ quan hệ với Tiền phủ thuận lợi đặt chân ở kinh thành một chút,

giờ đã không còn sót lại chút nào, nhịn không được tự cười nhạo mình,

mệt nàng lúc trước còn muốn lôi kéo chút quan hệ, giờ cũng biết là “Đại

nhân” cao cao tại thượng như vậy đâu phải dễ dàng mà lấy lòng chứ?



Vậy thôi, dù sao nhà họ Phạm mình có tay

có chân, vốn dĩ cũng chẳng muốn chầu chực người ta, chỉ cần một khi vụ

án xong xuôi, khôi phục lại trong sạch, bọn họ lập tức rời đi. Đế đô

mười dặm phồn hoa, chẳng lẽ lại sợ tìm không thấy chỗ cho nhà mình dung

thân hay sao?