Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 101 : Nhạc Du hy vọng và tuyệt vọng

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Các vị trước ở lại đây, cần gì thì đừng

khách khí, cứ sai bảo hạ nhân là được.” Đến Tùng viện, tổng quản thuận

tay gọi đến hai nha hoàn, mặt không chút cảm xúc sai bảo: “Đây là khách

quý của phủ, hai người các ngươi cẩn thận hầu hạ.”



“Dạ.” Hai nha hoàn đều tầm khoảng mười

bốn mười lăm tuổi, dáng vẻ mi thanh mục tú. Một người mặt hơi tròn cung

kính cẩn trọng rất giống diễn viên đóng vai “Tiết Bảo Thoa”* trong Hồng Lâu Mộng kiếp trước Tiểu Ngư từng xem, người còn lại có một

đôi mắt phượng hơi xếch linh động, vai gầy eo nhỏ, nếu như lấy nhân vật

trong Hồng Lâu Mộng so sánh, thật càng giống với Tình Văn*.



Tổng quản đi rồi, “Tiết Bảo Thoa” Thúy

Vân liền cung kính giới thiệu cho mọi người bố cục sắp xếp trong tiểu

viện, cùng với “Tình Văn” Lục Ngạc đưa bọn họ đến xem trước sáu gian

sương phòng, cũng mời bọn họ tự chọn chỗ mình muốn ở. Phạm Thông tính

tình cẩn thận, không muốn quấy rầy người khác liền nói ngoài Tiểu Ngư và Nhạc Du mỗi người ở riêng một gian, chính mình cùng với Phạm Đại, La

Đản và Phạm Bạch Thái ở chung một gian là được.



“Xin hỏi Phạm đại hiệp, còn có một vị khách quý khi nào thì đến, chúng nô tỳ cũng dễ chuẩn bị hơn?” Thúy Vân dịu dàng hỏi.



“Chúng ta có sáu người thôi mà?” Phạm

Thông khó hiểu nói, đang muốn giới thiệu mọi người với hai nha hoàn một

chút, nhưng ánh mắt vừa nhìn xung quanh, đột nhiên sửng sốt: “Nhạc tiên

sinh đâu?”



Mọi người theo bản năng đều đưa mắt nhìn

quanh tìm kiếm, lúc này mới phát hiện Nhạc Du ban nãy gặp Tiền Duy Diễn

vẫn còn đó, không biết từ khi nào đã không còn ở bên cạnh bọn họ nữa.



“Chúng nô tỳ chỉ thấy tổng quản dẫn mọi

người đến, vẫn chưa nhìn thấy người thứ sáu đâu.” Thúy Vân ngạc nhiên,

“Xin hỏi Phạm đại hiệp, vị khách quý vừa rồi là ở cùng với mọi người

sao?”



Thúy Vân không nhìn thấy Nhạc Du, vậy nói cách khác là Nhạc Du căn bản không đi cùng bọn họ đến Tùng viện, vậy

hắn một người có thể đi đâu? Trong lòng mọi người đều rất khó hiểu, mới

vừa rồi Tiền tướng rời đi trước, cũng đâu có thấy Nhạc Du ở lại đó?



Không Sắc hòa thượng này, làm cái quỷ gì

không biết! Tiểu Ngư trong lòng thầm mắng, gương mặt nhanh chóng mỉm

cười ngọt ngào: “Hai vị tỷ tỷ, quý phủ lớn như vậy, ta nghĩ vị bằng hữu

đó của ta nhất định là vừa rồi trên đường bị cảnh đẹp của quý phủ làm
Vừa nghe nói vậy, tinh thần Nhạc Du nhất thời rung động, đôi mắt đẹp lại một lần nữa tỏa ra ánh sáng hy vọng,

chăm chú nhìn Tiểu Ngư, có điều vẫn cẩn trọng đứng dậy khom người hướng

Tiểu Ngư bái một lễ: “Xin Tiểu Ngư cô nương chỉ điểm bến mê.”



“Huynh không cần khách khí như vậy, ta

cũng chưa nói đến chỉ điểm bến mê gì, chỉ là…” Tiểu Ngư tránh khỏi đại

lễ của hắn, cười sáng lạn: “Biện pháp của ta chỉ có hai chữ: giả bệnh.”



“Giả bệnh?” Phạm Thông khó hiểu.



Tiểu Ngư cười nói: “Nhạc tiên sinh tuy

rằng có ý muốn đầu nhập dưới trướng Tiền đại nhân, thế nhưng Tiền tướng

còn chưa có đồng ý tiến cử, nếu từ giờ Nhạc tiên sinh mắc phải bệnh

nặng, còn là bệnh lâu không khỏi nữa, chuyện này tự nhiên là trì hoãn

lại, đợi đến khi chúng ta phải đi thì mang theo cả Nhạc tiên sinh lắm

bệnh đi cùng luôn, hẳn là Tiền tướng sẽ không phản đối.”



“Thế nhưng… vạn nhất khi thẩm án, muốn truyền ta lên làm chứng…”



“Nhạc tiên sinh, huynh đây là quan tâm

quá nên loạn rồi, huynh quên à, trong tờ cung khai kia từng có tên của

huynh sao?” Tiểu Ngư cười giảo hoạt, lúc trước nàng bức đám người Cảnh

Đạo Sơn đồng ý chính là vì đợi ngày thông qua pháp luật bình thường rửa

sạch tội danh cho nhà mình, nhưng người bị hại là anh em với thiếp của

Hạ Tủng, Hạ Tủng tự nhiên khó tránh khỏi đích thân hỏi đến, nếu mà viết

tên Nhạc Du vào, vậy không phải là đẩy người ta vào hố lửa sao?



Hậu hoạn rõ rành rành như vậy, Phạm Tiểu

Ngư nàng sao có thể phạm phải chứ. Cho nên, hiện giờ trọng điểm của lời

khai chỉ có một, chính là: Lâm đại nhân sở dĩ bị hại hoàn toàn là vì

Cảnh Đạo Sơn cần giá họa cho nhà họ Phạm mà thôi, tuyệt đối không liên

quan gì đến người khác.



Nhạc Du cố gắng nhớ lại lời khai chính

tay mình đã chép, lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, trong lòng lại càng

thêm cảm động, cô gái trước mắt với đôi mắt sáng rực đẹp đẽ cùng với lời thề kiên định ngày đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu.



Nàng từng nói, sẽ có một ngày, nàng nhất

định giúp hắn làm một nam nhân đường đường chính chính, giờ đây, hắn

càng thêm tin tưởng.