Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 102 : Đại nha hoàn

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Được Tiểu Ngư phân tích trước sau rõ ràng, Nhạc Du tâm tình cao vọt

như mây trên trời cũng không dám suy tính cầu may như trước nữa, đến

tiểu viện ở không lâu sau liền ngoan ngoãn mà “sinh bệnh”.



Vì để giả bộ cho giống thật, Phạm Đại còn tự tay động thủ một chút, khi hai nha hoàn vừa gặp đã yêu vội vội vàng

vàng chạy đi tìm tổng quản mời thầy thuốc, Nhạc Du đã sắc mặt tái nhợt,

thân mình ốm yếu, thực đúng mười phần là một bệnh mỹ nhân (người đẹp mắc bệnh nhưng vẫn đẹp theo kiểu ốm yếu :)).



Vì sự quan

tâm của hai nha hoàn Thúy Vân và Lục Ngạc, không lâu sau thầy thuốc rất

nhanh đã được mời đến, nhưng tất nhiên là không tra ra được chứng bệnh

gì, hơn nữa chính Nhạc Du là một người thông thạo y thuật, nói mấy câu

liền dọa xong thầy thuốc, cuối cùng ông ta đành hồ đồ nói đây là một

loại bệnh cũ cần an tĩnh điều dưỡng, không thể suy nghĩ hay làm việc gì

mệt nhọc, chỉ có thể kê bừa mấy thang thuốc điều dưỡng thân thể, dặn dò

hắn cố gắng nghỉ ngơi mà thôi.



Đúng như Tiểu Ngư đã dự liệu, sau khi

Tiền Duy Diễn biết được Nhạc Du vừa tự tiến cử là một tên ma ốm, ngoài

việc sai tổng quản nhắn giùm mấy câu hỏi thăm chung chung, quả nhiên

chẳng hề đến thăm người mà trước đó không lâu ông ta còn tán thưởng tài

văn không dứt, thậm chí còn chẳng thèm sai hạ nhân đến tặng thuốc bổ gì

gì hết.



Nhạc Du được Tiểu Ngư chỉ cho hiểu rõ,

mặc dù tâm lý khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng càng nhiều hơn là

mừng vì sự sai lầm này được sửa chữa, từ đó về sau lại càng thêm cẩn

thận, nhất là khi có hai nha hoàn có mặt lại càng thêm vẻ “yếu đuối”,

chỉ sợ sẽ lộ sơ hở. Không ngờ bởi vậy lại càng khiến Thúy Vân Lục Ngạc

đặc biệt nhiệt tình chăm sóc, ngại ngần có diễm phúc mà lại khó tiêu hóa nổi, bị Tiểu Ngư trêu chọc không ngớt, thật đáng thương.



Dù sao thì ký lai chi tắc an chi, mặc dù

chủ nhân không đủ nhiệt tình, người quen duy nhất là Đinh đại công tử

cũng không thấy bóng dáng, may mà hai nha hoàn yêu ai yêu cả đường đi

lối về, hầu hạ mọi người vô cùng tận tâm, Tiểu Ngư cũng nhân cơ hội

hưởng thụ một lần cách tắm gội xa hoa của kinh thành, gột rửa mình từ

đầu đến chân thần thanh khí sảng.



Xuyên không đã ba năm vẫn định cư ở nông
Thúy Vân không khỏi lại mơ hồ, Tiểu Ngư muội muội này là thỏ biến thành

hay sao? Chớp mắt đã chẳng thấy tăm hơi đâu rồi?



Thúy Vân còn đang đứng đó mê hoặc, Tiểu Ngư đã như một cánh bướm bay vào phòng khách.



“Lớn mật, ngươi như vậy sao có thể cùng

công tử nói chuyện?” Đinh Triệt mới chuyển mắt đến, còn chưa mở miệng,

bên cạnh đã vang lên một giọng quát mắng.



Tiểu Ngư nhướn mày, lúc này mới chú ý đến sau lưng Đinh Triệt có đứng một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, ăn mặc hơn

xa so với Thúy Vân Lục Ngạc, giờ phút này đang hơi vênh cằm, lạnh lùng

nhìn Tiểu Ngư, khi ánh mắt nhìn đến mái tóc ướt át của nàng, trong mắt

hiện lên xem thường và khinh rẻ.



Nha hoàn cáo giả oai hùm từ đâu đến? Tiểu Ngư nhanh chóng quét mắt nhìn qua, đột nhiên cảm thấy mặt mày cô ả này

có chút quen thuộc, giây tiếp theo đã bừng tỉnh ngộ, ồ, đây không phải

đại nha hoàn năm đó đi theo sau Đinh Triệt sao?



“Aa… Thì ra là Cổ Ngọc tỷ tỷ nha, Cổ Ngọc tỷ tỷ, đã lâu không gặp, tỷ tỷ lớn tuổi rồi vẫn ổn chứ?” Tiểu Ngư mỉm

cười, chớp mắt gương mặt đã đội lên một cái mặt nạ ngọt ngào tươi vui,

miệng cũng như vô tình mà kéo dài từ “lớn tuổi” thêm nửa nhịp.



Con gái ở cổ đại, phần lớn sau khi đến

tuổi cập kê sẽ bắt đầu thành hôn, ba năm trước đây cô ả đã mười ba mười

bốn tuổi, hiện giờ ít nhất cũng đã mười sáu mười bảy, ở tuổi này, nha

hoàn bình thường như cô ả phần lớn nếu không phải bị chủ tử thu phòng

thì chính là gả cho gia đinh người hầu, nhưng Cổ Ngọc này ăn mặc rõ ràng vẫn là thiếu nữ, đặt ở thời đại này, quả thật có thể gọi là bà cô lỡ

thì.



Mặc dù Tiểu Ngư bản thân chưa từng có ý

định kết hôn sớm theo cổ đại, có điều, như vậy cũng không trở ngại nàng

dùng chút chút đi nói mát châm chọc người ta, ai bảo nha đầu này vừa

thấy mặt đã chẳng để cho người ta chút thể diện nào chứ!



Cho dù hiện giờ nhà mình có việc cần nhờ

đến chủ tử của ả ta, nhưng chớ quên, chủ tử của cô ả cũng nợ nhà bọn họ

một ân tình, còn chưa đến lượt một tiểu nha đầu ở chỗ này lắm điều ra

oai.