Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 104 : Vậy là kết thúc?

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Sau một đêm yên ổn bình tĩnh, ngoài Nhạc

Du đang “ngã bệnh”, ngày hôm sau cả nhà trở dậy, tinh thần đều vô cùng

thoải mái, Tiền Duy Diễn tuy rằng không tiếp đãi nhiệt tình, nhưng cũng

không thờ ơ lạnh nhạt, đồ ăn sáng đưa đến vẫn là ngon lành đầy đủ, theo

Thúy Vân giới thiệu, chỉ riêng cháo gạo tẻ bọn họ ăn cũng có những sáu

loại nguyên liệu khác nhau.



Bối Bối đi

theo bọn họ đã lâu, trừ bỏ thường xuyên nửa đêm tự nó đi săn bên ngoài,

bình thường cũng sẽ ăn một ít thức ăn của người, bình thường cả nhà ăn

cơm cũng sẽ cho nó ăn một ít món nó thích. Hiện giờ chân nó còn chưa

lành hẳn, không thể tự do nhảy lên nhảy xuống, chỉ có thể nằm úp sấp

trên ghế, đôi mắt tha thiết nhìn cả nhà ngồi quanh bàn hưởng thụ món

ngon, không ngừng phát ra những tiếng ư ử đáng thương.



“Thúy Vân tỷ tỷ, có thể mang cho Bối Bối nhà ta một chút cháo được không?” Tiểu Ngư nhịn cười yêu cầu.



“Đương nhiên có thể.” Thúy Vân vội lấy một cái đĩa sạch sẽ, múc một ít cháo đặt trước Bối Bối.



Bối Bối lập tức cựa quậy nhỏm chân trước

dậy, vươn cái mõm nhọn tham lam tới, rất nhanh đã liếm hết sạch sẽ cháo

trong đĩa không chút dư thừa, sau đó vô cùng đáng thương nhìn về phía

Thúy Vân, mọi người rốt cuộc nhịn không được nữa đều cười phá lên.



Lần này, đổi thành Lục Ngạc giành trước

múc thêm cháo cho nó, Bối Bối vẫn dùng tư thái gió cuốn mây tan như

trước nhanh chóng quét sạch, sau đó nhìn về phía Lục Ngạc, giống như

hoàn toàn quên mất lúc đầu là Thúy Vân cho nó ăn trước, một lòng nhận

định Lục Ngạc mới là tốt nhất, lại dễ dàng cho phép Lục Ngạc vuốt ve bộ

lông cáo màu lửa của nó mà nhe răng với Thúy Vân, khiến Lục Ngạc đắc ý

đến nỗi phải thốt lên là khôn quá.



“Đồ quỷ nhỏ hám lợi!” Tiểu Ngư bước qua

nhẹ nhàng cốc đầu nó, “Quên vừa rồi ai cho mày ăn ngon trước hả? Còn

không mau xin lỗi Thúy Vân tỷ tỷ!”



“Ư..ư…” Bối Bối đôi mắt long lanh nước,

làm nũng cọ cọ trong lòng bàn tay Tiểu Ngư, khôn ngoan làm bộ ủy khuất

hướng Thúy Vân kêu hai tiếng.



“Bối Bối thật là có linh tính!” Thúy Vân

được Tiểu Ngư chỉ cho, cẩn thận sờ sờ vào đầu nó, quả nhiên thấy nó

không phản kháng nữa, không khỏi càng vui vẻ: “Ta chưa từng gặp qua con

cáo nào xinh đẹp đáng yêu lại có linh tính như thế.”



Tiểu Ngư cười nói: “Sao lại thế chứ? Đinh công tử của nhà tỷ không phải có một con sao? Chúng nó chính là cùng một mẹ đó.”
Nửa canh giờ sau, mọi người lần lượt bước ra khỏi nha môn.



“Vậy là xong?”



Bước xuống bậc cửa, Phạm Đại quay đầu

nhìn tấm biển treo cao, lại nhìn hai pho tượng sư tử đá uy nghiêm, sờ sờ đầu mình, còn chưa tin lắm cuộc chạy trốn nhiều ngày cứ như vậy tuyên

bố chấm dứt. Nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự đã ra khỏi nơi quan phủ, hơn nữa đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời, không bao giờ

phải lo lắng bị trở thành tội phạm giết người nữa.



“Sao thế, Nhị thúc? Thúc còn muốn quay lại cảm thụ một chút uy nghiêm công đường phải không?” Tiểu Ngư nói giỡn.



Hôm qua vì Phạm Đại cố ý chỉ “cứu” mỗi

một người là Cảnh Đạo Sơn, ba người kia liền ghi hận trong lòng, hôm nay đều nhất trí đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên người Cảnh Đạo Sơn, khiến vụ án hôm nay xét xử vô cùng thuận lợi. Đó cũng không kỳ lạ, kỳ lạ

chính là, quan phủ lại có thể không đề ra một câu nghi vấn nào đối với

người giang hồ như nhà bọn họ, liền tuyên cáo vô tội phóng thích, việc

này nhiều ít cũng khiến người ta cảm thấy bất ngờ.



Xem ra, chuyện này không thể thiếu công lao của cậu nhóc chính thái nào đó.



Nghĩ đến đây, Tiểu Ngư không khỏi mỉm

cười nhìn về phía Đinh Triệt, lại nhận được ánh mắt sáng ngời như sao

của người nào đó, lập tức càng cười sáng lạn hơn, nhất thời, dường như

ánh nắng trên đỉnh đầu cũng có phần thất sắc.



“Nha đầu thối, cháu muốn rủa Nhị thúc

cháu đấy hả?” Phạm Đại cười ha ha, giơ tay cốc nhẹ đầu Tiểu Ngư một cái, “Đầu Nhị thúc của cháu không bị bệnh, nơi như thế này, cả đời đến một

lần cũng đủ khiến ta thấy không thoải mái rồi.”



Tiểu Ngư hiểu ý của hắn, cười hì hì, cả

đời này, nàng còn chưa từng quỳ xuống trước người nào, ngay cả hôm trước gặp Tiền Duy Diễn cũng chỉ cúi người mà thôi, nhưng hôm nay trên công

đường, cả nhà không thể nào “không đành lòng chuyện nhỏ sẽ làm hỏng

chuyện lớn” mà quỳ gối dập đầu, nói thật, loại cảm giác này vô cùng

không thoải mái, khiến cho tâm lý nàng bất bình nghiêm trọng.



“Đi thôi, nếu vụ án đã xong, chúng ta

cũng nên quay về bái tạ Tiền đại nhân một chút, hơn nữa cũng không nên

cứ mãi quấy rầy người ta.” Phạm Thông một bên cười nói, cả nhà đều nghe

ra ý tứ hắn trong đó, Tiền phủ là nơi quyền quý nhà cao cửa rộng, không

phải nơi cho người như bọn họ ở lâu, nhà mình vẫn nên thức thời sớm cáo

từ một chút thì hơn.



“Các người phải đi sao?” Đinh Triệt lập

tức mẫn cảm nghe ra ý trong lời Phạm Thông, ánh mắt nhìn về phía Tiểu

Ngư không hiểu sao có chút không vui.