Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 105 : Bão nổi

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Đúng vậy, chúng tôi vốn chỉ là dân quê

bình thường, cũng không phải người quen thân thích với tướng phủ, hiện

giờ vụ án đã chấm dứt, sao có thể tiếp tục ở lại nhà ông ngoại cậu chứ?” Tiểu Ngư cười nói, cảm thấy hơi hơi tiếc nuối, La Đản và Nhạc Du chưa

bao giờ cãi nhau với nàng, về sau thiếu nhóc chính thái xinh đẹp dễ nổi

nóng này, cuộc sống thật đúng là có chút không thú vị.



Đinh Triệt mặt lạnh lùng: “Vậy các người định đi đâu?”



Thấy hắn rõ

ràng là không thích nhà mình rời đi, Tiểu Ngư trong lòng có chút ấm áp,

nụ cười cũng dịu đi nhiều, nhưng vẫn tạm thời không nói rõ: “Không biết, có lẽ sẽ ở lại kinh thành lâu dài, cũng có thể chỉ dừng lại một vài

ngày rồi đi tiếp nơi khác.”



Đinh Triệt thốt lên: “Không được, các người không thể đi nơi khác.”



Tiểu Ngư nhướn mày, còn chưa kịp hỏi tại

sao, tổng quản vẫn ở bên cạnh từ trước đột nhiên cười gượng hai tiếng:

“Ha ha, công tử lời này không đúng rồi, gia đình Phạm đại hiệp muốn đi

đâu đều là tự do của người ta, cho dù chúng ta có ân cũng không thể ép

buộc, huống chi người ta cũng đã từng cứu giúp công tử! Công tử vẫn là

để người nhà Phạm đại hiệp tự quyết định đi!”



Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Đinh

Triệt càng thêm sa sầm, chuyển hướng Phạm Thông: “Phạm đại hiệp, ở đây

là cửa nha môn Đại Lý Tự, chúng ta cứ mãi đứng ở chỗ này cũng không ổn,

có chuyện gì chúng ta về phủ trước rồi nói sau. Các vị xin mời lên xe,

công tử, lão nô đỡ cậu!”



Vừa nói, ông ta tỉnh bơ sải hai bước, giơ tay làm một tư thế “mời” cũng thuận tiện ngăn cách giữa Tiểu Ngư và

Đinh Triệt, sau đó mời Đinh Triệt lên một chiếc xe ngựa xa hoa, bộ dạng

đúng tiêu chuẩn một người đầy tớ hết lòng trung thành tận tâm phục vụ.



“Không cần, ta tự lên được.” Ông ta cười

vô cùng ân cần, Đinh Triệt mím chặt đôi môi mỏng nhìn thoáng qua đám

người Tiểu Ngư, nhấc tà áo nặng nề đạp lên ghế kê chân và càng xe, nhìn

xuyên qua hai tấm rèm che bằng sa mỏng giăng hai bên, vẫn có thể thấy lờ mờ thân hình hắn cứng ngắc.


ngăn hắn lại, bộ dáng cung kính nói, “Tướng gia đã dặn trước, muốn công

tử mỗi ngày phải đọc thi thư, hôm nay bài tập của công tử còn chưa làm…”



“Chuyện của ta, còn không đến phiên ngươi quản!” Đinh Triệt đã kiềm chế cả nửa ngày rốt cuộc nhịn không được tức

giận, giận dữ đẩy tay ông ta ra.



“Bẩm công tử, không phải là tiểu nhân

muốn quản công tử, mà là lão gia..” Trong mắt tổng quản chợt thoáng một

tia nham hiểm, ngoài cười nhưng trong không cười nói.



“Ngươi đừng có hơi chút là đem ông ngoại

ra bức ta, bài tập còn chưa làm buổi tối ta sẽ bù sau.” Đinh Triệt tức

giận tránh khỏi ngăn trở của ông ta, cũng không biết xoay chuyển thế nào mà bắt được cánh tay Tiểu Ngư: “Ngươi đi theo ta, ta có việc muốn nói

với ngươi.”



Vừa nói, vừa kéo nàng đi nhanh về phía trước.



Ack… Tiểu Ngư căn bản không nghĩ đến cậu

nhóc nào đó lại đột ngột dùng đến chiêu thức ấy, trong lúc kinh ngạc,

thân thể đã bị động bị kéo theo mấy bước, nhất thời quên mất giãy ra.



“Công tử..” Tổng quản đuổi theo hai bước

muốn ngăn cản, Đinh Triệt đột ngột quay đầu lại, hai luồng ánh mắt giống như mũi tên nhọn bắn ra, cực kỳ chán ghét, chẳng cần phải nói ra lời.



Cũng chỉ là một kẻ họ ngoại sa sút mà dám ở trước mặt mình ra vẻ chủ tử! Tổng quản trong lòng hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt không tỏ vẻ đuổi theo nữa, nhìn thoáng qua đám người Phạm Thông, tròng mắt hơi chuyển, đã có chủ ý, trên mặt nhanh chóng thay lên bộ

dáng tươi cười.



“Phạm đại hiệp, vậy xin mời các vị đến Tùng viện nghỉ ngơi, tôi còn phải quay về chỗ lão gia phục mệnh.”



“Đản Nhi, đi thôi!”



Phạm Đại lôi La Đản đang ngẩn ra nhìn

theo hướng Đinh Triệt và Tiểu Ngư rời đi, ý bảo người hầu đằng trước dẫn đường, trong lòng lại bắt đầu thấy bực bội. Vừa nãy Đinh Triệt cước bộ

di chuyển tránh thoát tổng quản, rõ ràng là lúc trước khi đuổi theo Tiểu Ngư vô ý mà học được, tính ra chỉ bắt chước có một lần mà có thể học

được nhanh như vậy, aiz.. đồ đệ như vậy nếu bỏ qua, thật đúng là đáng

tiếc..