Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 113 : Con đường phát tài

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Lại nói bốn người vốn định hôm nay đi dạo trong thành nhiều một chút, bởi vậy sau khi rời khỏi quán rượu cũng

không rời khỏi thành ngay mà đi dọc theo một con đường khác, tìm một

quán nhỏ, gọi mấy món đơn giản bắt đầu ăn trưa.



Phạm Đại còn chưa hết hy vọng, ngửi thấy

mùi rượu trên bàn bên cạnh, thỉnh thoảng lại tham lam liếc mắt qua,

nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh không vui không giận của Tiểu Ngư, suy

nghĩ một chút, vẫn là không dám mở miệng gọi rượu, trong lòng nghĩ khi

nào phải tìm công việc gì đó, đỡ phải ngay cả đồng xu uống rượu cũng

không có.



“Này, mọi người có nghe nói chưa? Trích Tinh lâu hôm nay lại có trò xiếc mới đấy!”



Quán ăn này là nơi tiêu chuẩn để tiểu thị dân tiêu pha, hiện giờ đúng lúc giữa trưa, khách đến ăn cơm thật không

ít, mọi người ăn uống, bàn tán ngõa tứ* nào có tiết mục trò vui mới mẻ vui vẻ nhất, bàn bên cạnh Tiểu Ngư này thậm chí còn hưng phấn hơn hẳn.



*Ngõa tứ: còn gọi là “câu lan”, “ngõa tử” (~gạch/ngói) “ngõa xá” (~nhà

gạch/ngói), là nơi biểu diễn các loại nghệ thuật biểu diễn như hát nói

ca kịch xiếc tạp kỹ.. các loại trò vui đại chúng mới mẻ theo trào lưu.

Ngõa tứ phát triển và phổ biến nhiều vào thời nhà Tống. Sở dĩ gọi là

“ngõa tứ” bởi vì thời đó chưa có tên gọi sẵn, người xưa cảm thấy những

trò vui này dễ tụ dễ tan, như viên gạch ngói, liền gọi những nơi tụ tập

biểu diễn như vậy gọi là “ngõa xá”, “ngõa tử”.



không thể tìm ra từ nào thay thế được trong tiếng Việt, nếu dịch ra

tiếng Việt là “nhà gạch” thì cũng không có ý nghĩa là nơi biểu diễn như

từ gốc, nên đành để nguyên vậy, mọi người thông cảm.

“Ồ? Vậy thì đúng là phải đi xem một lần. Lý huynh, chúng ta cùng đi chứ?”



“Hôm nay đúng không? Hôm qua ta đã hẹn người đến trà lâu Mạnh gia nghe kể chuyện rồi, hay là sáng mai chúng ta đi?”



“Trò xiếc mạo hiểm tuy rằng nguy hiểm

thật, nhưng cũng không tuyệt bằng ca múa, aiz, mọi người có từng nghe

tiểu Bách Linh xướng khúc chưa? Chậc chậc, giọng hát đó, thánh thót non

tươi thật đúng là giống như một con chim sơn ca*, có thể nói là dư âm văng vẳng bên tai ba ngày không dứt**!”



*Sơn ca tiếng Trung là bách linh.

**Một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ âm thanh du dương kéo dài, hay và tạo ấn tượng khó quên. “Ha ha ha, Lưu huynh thật đúng là mới
Nếu có thể mang hí khúc kiếp trước đến

đây, tất nhiên sẽ là tiết mục mới lạ, nhưng lại có những vấn đề lớn: Thứ nhất là diễn viên, phải diễn xuất một vở hí khúc hoàn chỉnh, không phải là diễn viên chuyên nghiệp thì không thể được, nếu diễn viên không tốt, thì dù vở kịch có đặc sắc đến đâu cũng là đập bể biển hiệu của mình.

Thứ hai là nếu đã có diễn viên, bản thân mình một người làm sao có thể

đồng thời dạy nhiều người như vậy đều học được, dù sao thời đại này

không có máy ghi âm, bản thân mình lại không đủ chuyên nghiệp, nếu toàn

bộ đều từ bản thân mình với trình độ gà mờ một tay dạy bọn họ học diễn

xướng, chỉ sợ cổ họng mình sẽ nôn ra máu mất. Thứ ba, cũng là vấn đề lớn nhất, là nàng không hiểu đọc bản nhạc, cũng không biết chơi nhạc cụ gì, trò hí khúc này yêu cầu toàn diện, cho dù có dạy hết được ca từ diễn

xướng, nhưng mà nếu không có nhạc đệm thì chẳng khác nào như trước kia

trong nhà chỉ ăn thịt mà không có mắm muối gia vị, không có mỹ cảm thị

giác kết hợp với thính giác, người xem sớm sẽ chẳng thèm để ý đến.



Càng nghĩ Tiểu Ngư lại càng cảm thấy tuy

rằng ý tưởng ban đầu không tồi, nhưng thực hiện lại không dễ chút nào,

vẫn nên suy tính kỹ hơn.



“Cháu gái ngoan, nếu có gì phiền lòng thì nói ra cho mọi người cùng nghe, không chừng chúng ta có thể có cách

giúp đỡ!” Phạm Đại tính tình nóng nảy thấy Tiểu Ngư ăn một miếng mà nhai cả buổi, là người đầu tiên chịu không nổi.



Tiểu Ngư đang định nói ra suy nghĩ đang

mắc trong đầu mình, đúng lúc này, hai vợ chồng bàn bên bỗng đứng dậy,

thì ra bọn họ đã ăn xong.



“Nương tử, chúng ta đi thôi, lúc này còn có thể đến kịp vị trí tốt.”



“Được, mà hay là chúng ta đi nghe kể

chuyện đi, cũng để con chúng ta nghe nhiều một chút, nhiều hơn chút học

vấn.” Người vợ một tay chống thắt lưng một tay ôm bụng đứng dậy, mặt mày tươi cười dịu dàng, là một người phụ nữ có thai.



Thì ra người xưa cũng đã biết dưỡng thai nha, Tiểu Ngư mỉm cười, nghĩ đến nơi bọn họ muốn đi, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.



Nàng thật là ngốc, đã có ý định từ ngõa

tứ gây dựng một luồng gió mới, mà không khảo sát trước một chút, làm sao biết được ý định kia nhất định có thích hợp với người cổ đại hay không? Hơn nữa cho dù nguyên vở kịch dài nhất thời chưa thể làm được, nàng

cũng có thể sửa sang trước một vài vở kịch ngắn, hài…vv.. Tất cả vấn đề

làm sao có thể một lúc mà muốn giải quyết ngay hết được, vậy chẳng phải

là chui vào ngõ cụt hay sao?



Vẫn là đi xem trước rồi nói sau!