Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 114 : Ngõa tứ câu lan

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Ta còn có chút việc, mọi người về trước đi!” Cơm nước xong, Tiểu Ngư đã có quyết định.



“Tỷ tỷ, tỷ định đi đâu?” Phạm Bạch Thái thuận miệng hỏi.



“Tỷ tỷ có một việc quan trọng phải nhanh chóng đến xem.” Tiểu Ngư không nói rõ, chỉ

xoa xoa đầu nó, “Nếu đệ còn muốn chơi nữa thì bảo Nhị thúc và ca ca đi

cùng một lúc, có điều không được chơi quá lâu, phải về sớm một chút làm

bài tập.”



“Dạ.” Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn gật đầu, thấy Tiểu Ngư không muốn nói thì không cố hỏi nữa. Phạm Đại cũng đảo

tròng mắt, chuyện quan trọng? Bọn họ mới đến kinh thành được mấy ngày,

có thể có chuyện gì quan trọng? Hay là…



Nghĩ đến lão già quái dị vừa gặp phải lúc nãy, Phạm Đại len lén cười, hay là cháu gái ngoan của hắn đã hối hận,

muốn lén quay lại tìm lão già kia? Hắc hắc, hắn đã nói rồi mà, Tiểu Ngư

nếu đã bước chân vào võ đạo, sẽ không thể thờ ơ với võ học cao thâm

được, nếu không phải bởi vì mình đã quá lớn tuổi, lại đã tự thành một

môn phái, hắn còn muốn bái lão già kia làm thầy nữa cơ! (Nhị thúc ngốc vẫn hoàn ngốc = =)



Phạm Đại đứng tại chỗ tự cho là đúng âm

thầm đoán, lại không biết đối với võ học, ngoại trừ có mục đích đặc

biệt, trên đời này có mấy người nữ nhân nguyện ý đem toàn bộ cuộc sống

của mình theo đuổi chìm đắm vào võ học vô tận chứ? Càng đừng nói đến

người lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm muốn cuộc sống qua ngày khá hơn một chút, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến có cách nào kiếm khoản tiền lớn sống thoải mái qua ngày như Tiểu Ngư.



“Cháu gái ngoan, vậy chuyện hôm nay cháu bảo ta tìm hiểu thì sao?”



“Không vội, chờ ta trở về cũng không

muộn.” Tiểu Ngư cảnh giác nhìn bốn phía. “Nhị thúc, thúc phải trông nom

Đông Đông và La Đản, không cho phép dẫn bọn chúng đi gặp những loại

người lộn xộn nào hết!”



“Được.” Phạm Đại lập tức cam đoan, trong

lòng lại càng đắc ý cười trộm, cháu gái ngoan nói như vậy, tất nhiên có ý là không cho hắn đi tìm lão già kia, miễn cho bị mình bắt gặp nó quay

lại, mặt mũi thể diện chịu không nổi. Được rồi. Vậy hắn sẽ không đi quấy rầy bọn họ, miễn cho trở thành cầu xin quá lại khiến lão già quái dị

kia mất hứng không chịu nhận. (= =|||)



Tiểu Ngư thấy khóe miệng Phạm Đại nhếch

lên cười trộm, tưởng rằng hắn lại nghĩ ra cái gì quỷ quái trong lòng,

liền nghiêm túc dặn dò lại một lần, sau đó nhìn bọn họ đi rồi mới xoay
phú mới có thể cho nàng một linh hồn xuyên không sống qua hai kiếp có

được cơ hội tốt hay sao?



Đi một vòng, Tiểu Ngư lòng đầy tự tin, quyết định tự mình ra trận thử sức.



Tòa lầu cao đến đâu cũng phải xây dựng từ nền móng dưới đất, nếu nàng muốn ở thời đại này tạo ra ca kịch hoàn

chỉnh, đầu tiên phải khiến tài nghệ của bản thân mình có chỗ đứng vững

chân trong ngành nghề này, xây dựng danh khí, bằng không, có người nào

chịu đồng ý đến học với nàng? Có tòa ngõa tứ nào chịu chủ động đến mời

nàng?



Đạo lý này, kỳ thật là cùng loại với đạo lý ở kiếp trước: nghệ sĩ nổi tiếng mới có nhiều người chú ý.



Rời khỏi ngõa tứ, tìm một nơi tương đối

vắng lặng thấp giọng ôn lại mấy đoạn đã nhiều năm chưa hát, Tiểu Ngư

chọn một khúc “Thiên nữ tán hoa” tiết tấu vui vẻ theo làn điệu hoàng mai tiểu điều làm nước cờ đầu, lại đi mua một tấm khăn sa mỏng nhẹ nhàng

che gương mặt mình lại, sau đó chọn một ngõa tứ đủ quy mô nhất, lòng đầy tự tin vào cửa tìm gặp.



Hoàng mai tiểu điều: (tiểu

điều: điệu hát nhỏ) Điệu hát dân gian xuất phát từ một địa phương là

huyện Hoàng Mai (nên gọi là hoàng mai tiểu điều), phát triển từ đời

Minh.



Hai khắc (30 phút) sau, Tiểu Ngư

mỉm cười từ trong ngõa tứ bước ra đường, trong túi đã có hơn một trăm

văn tiền, đó là tiền đặt cọc để nàng ngày mai lên đài chính thức biểu

diễn.



Về phần sau đó sẽ phân chia tiền thế nào, khóe miệng dưới khăn của Tiểu Ngư cong lên châm biếm, quản sự họ Đồng

kia nếu nghĩ nàng chỉ là một thiếu nữ còn non nớt dễ lừa gạt, vậy thì về sau phải thất vọng rồi. Chỉ cần ngày mai nàng lên biểu diễn thành danh, còn sợ ngõa tứ trong kinh thành này không tìm tới cửa hay sao?



Mặt trời đã ngả bóng, ánh nắng ấm áp,

Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn tòa ngõa tứ mình vừa bước ra khỏi, cùng với

quản sự núp sau cửa sổ lầu hai vẫn nhìn theo nàng, cười thản nhiên.



Chim sẻ nhỏ sao biết được chí lớn của

hồng hộc*? Bọn họ tưởng rằng nàng chỉ muốn làm một ca kép thành danh

sao? Nhầm rồi, điều nàng muốn, còn xa hơn rất nhiều không chỉ thế này

đâu!