Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 124 : “Nỗi đau” muốn gặp mà không thể gặp

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Gặp may mà thôi, tên ngốc kia cùng lắm

là cỡ tam lưu, nếu có thể giải quyết xong trong vòng nửa nén hương mới

miễn cưỡng tính ngươi có bản lĩnh thật.” Lão già ăn mày chẳng thèm liếc

cây hương kia lấy một cái, một tay cầm xương gà cắn, một tay lấy ra một

hồ lô màu tím ném về phía thiếu niên.



“Sư phụ, người không thể đổi ý được.”

Thiếu niên tiếp được hồ lô, ánh mắt đang mang theo ý cười lập tức bị phủ lên một tầng băng sương.



“Ta có nói như vậy à? Tiểu tử thối, ngươi còn dám bày cái kiểu mặt này ra cho sư phụ xem, cẩn thận ta đổi ý thật

đấy! Còn không mau rót rượu cho ta!” Lão già ăn mày cuối cùng ngẩng đầu

lên, một đôi mắt mở to hung dữ trừng hắn. Nếu hiện giờ Tiểu Ngư và Phạm

Đại có ở đây, nhất định liếc mắt cũng có thể nhận ra lão ăn mày này

chính là lão già quái dị Bỉ Lương năm đó cướp Đinh Triệt cao chạy xa

bay.



Vậy chẳng lẽ cậu thiếu niên lúc thì trông nghèo túng rách rưới giống tên ăn mày thấp hèn, lúc thì y phục đơn giản sạch sẽ nhưng bộ dạng thật thà này, lại là anh chàng công tử Đinh Triệt vô cùng cao quý mà ông nội ông ngoại đều từng là quyền thần đương triều năm đó?



Chỉ thấy thiếu niên kia hừ một tiếng, một tay tung vò rượu lên, bàn tay vỗ một chưởng vào miệng vò, chớp mắt sau

đó đã nâng vò nghiêng một cái, chỉ thấy rượu trong vò lập tức đã cong

thành một dòng to như ngón tay, hình dạng tuyệt đẹp vừa vặn vọt ra chảy

vào miệng hồ hô.



“Bây giờ có thể đi rồi chứ?” Thiếu niên

ném vò rượu không sang bên, giống như muốn mượn tiếng vỡ loảng xoảng kia mà phát tiết bất mãn trong lòng.



“Đi đi đi đi đi,” Bỉ Lương đuổi hắn như

xua ruồi bọ, miệng lạnh tanh, “Không nghe lời người già sẽ chịu thiệt

thôi, mới luyện được chút công phu mèo cào đã kiêu ngạo như vậy. Đợi lát nữa bị người ta đánh ngã thì đừng nói ta là sư phụ ngươi.”



“Chưa thử qua sao người biết con nhất

định thất bại?” Thiếu niên không phục phản bác lại, hừ, công phu mèo

cào? Coi Đinh Triệt hắn ba năm nay đêm ngày khổ luyện là giả sao?!



Đinh Triệt nói thầm, bước chân cũng không bỏ phí một giây ngập ngừng, lập tức rời đi, khóe miệng không kìm được

mà hơi cong lên mỉm cười, hai mắt cũng sáng rực khác thường, gương mặt

tầm thường cũng theo đó mà trở nên rạng rỡ.



“Đứng lại.” Bỉ Lương vừa mới hít sâu một hơi mùi rượu, đột ngột hô lên.



Đinh Triệt cảnh giác quay đầu nhìn lão.


lập tức không dám động đậy nữa, trong lòng ủy khuất, nếu nó có thể nói

được tiếng người, sớm đã kêu oan với tiểu chủ nhân, chứng minh nó không

phải muốn đi chơi, mà là cái mũi thính nhạy của nó ngửi thấy mùi của

người lạ.



Lại nói đến người lạ kia lén dạo qua đại

viện Phạm gia một vòng, ngoài nhìn thấy Phạm Bạch Thái đã lớn lên không

khác nhiều lắm so với mình năm đó, tên giả hòa thượng nam phẫn nữ trang

còn quyến rũ hơn cả nữ nhân nay đã hoàn toàn dài tóc, thì chỉ thấy một

thị nữ gương mặt xa lạ, hai huynh đệ họ Phạm và La Đản cũng không thấy

đâu cả, trong lòng nhất thời còn uể oải hơn cả Bối Bối.



Mình đúng thật là miệng quạ đen, nàng

không ngờ lại đúng thật không có nhà, nhưng nàng rốt cuộc đi nơi nào

rồi? Liệu có phải lên trên trấn? Nhìn Liễu Hà trấn cách đó mấy trăm

thước, Đinh Triệt nhanh chóng đi về phía thị trấn, trong lòng cầu nguyện lần này đoán đúng.



Nhưng mà, cái gọi là cái xấu ứng nghiệm mà cái tốt chẳng linh, việc trên đời này thường là như thế.



Khi Đinh Triệt lượn qua rừng hoa cúc một

vòng, thân hình đã đẫm mùi hương hoa cúc, vẫn không thấy nửa phần bóng

dáng Tiểu Ngư đâu cả, mắt thấy hai canh giờ ngắn ngủ đã qua đi một phần

ba, trong ánh mắt cố ý thu liễm khiến thần thái có vẻ bình thường ảm đạm dần hiện ra vội vàng xao động.



Chẳng lẽ vất vả lắm mới tranh thủ được

chút thời gian, cứ vậy mà không công lãng phí với việc tìm người sao?

Nếu như người cũng không thấy được, vậy thì ba năm bao nhiêu lần chịu

huấn luyện ma quỷ như rắn lột xác còn có ý nghĩa gì nữa?



“Công tử, mua chậu hoa cúc đi, ngày mai

là Trùng Dương, mua chậu hoa cúc đón Tết nhé?” Đang buồn bực, mấy người

bán hàng rong thấy hắn dừng chân liền mời chào.



Đinh Triệt cau mày liếc qua, đang định

bước đi, nhưng bước được vài bước, bỗng nhiên sờ sờ gương mặt bằng da

giả của mình, trong mắt hiện ra một chút ý cười.



Hắn không thể trực tiếp hỏi Phạm Tiểu Ngư đi nơi nào, chẳng lẽ không thể đi đường vòng một chút sao?



“Cho ta một chậu.” Đinh Triệt tùy tiện chọn một chậu hoa cúc nở rộ, lại một lần nữa đi về phía đại viện nhà họ Phạm.