Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 125 : Lòng tốt như sợi dây tơ
Ngày đăng: 19:31 18/04/20
Đinh Triệt chỉ nghe được a hoàn nói rằng
Tiểu Ngư vào thành, bước chân liền không ngừng xuyên qua đám đông, vừa
đi vừa đảo mắt nhìn xung quanh, không bỏ qua một cửa hàng quán trà nào
trên phố chợ, nhưng mắt thấy thời gian quy định sắp hết, lại vẫn như cũ
chẳng thấy tăm hơi người muốn tìm đâu cả, cặp mày không khỏi gắt gao
nhíu lại.
“Đại quan nhân, ngài tha cho tiểu lão
nhân đi, nhiều năm qua như vậy, Đông gia đối với một nhà tiểu lão nhân
không tệ, tỷ muội Hợp Đức cô nương đối với tiểu lão nhân lại kính trọng
có thừa, loại chuyện thương thiên hại lý này tiểu lão nhân không thể làm đâu!” Đang chần chừ không biết nên tìm kiếm hướng nào, một thanh âm nức nở nho nhỏ đột ngột truyền vào đôi tai thính nhạy khiến hắn chú ý.
(*Đông gia: nôm na dịch ra là ông chủ, nhưng vì Tiểu Ngư là nữ mà dịch là cô chủ hay bà chủ thì nghe ko thích lắm. :))
“Được thôi, lão không làm cũng được.” Một người cười lạnh nói.
“Đa tạ đại quan nhân, đa tạ đại quan nhân…”
“Bản quan nhân không cần lão tạ ơn, lão đã không biết thức thời như thế, đến đây, đem thằng cháu nhỏ của lão vứt cho chó ăn đi!”
“Đừng…” Tiếng người đàn ông cầu xin nhất
thời phát ra âm thanh thảm thiết xé gan xé ruột, “Xin đừng mà, đại quan
nhân, ngài tha cho ông cháu tôi đi, tiểu lão nhân đã chết cả con trai
lẫn con dâu, Nghiêm gia chỉ còn có một đứa cháu trai nối dõi này thôi!”
“Muốn ta tha các ngươi, cũng được thôi,
nên làm thế nào lão đã sớm biết rõ. Lão già Nghiêm, lão thống thống
khoái khoái cho một câu đi, làm hay không? Nếu làm, bản quan nhân nể
tình lão còn chút năng lực, chẳng những thả cháu trai bảo bối của lão,
còn thưởng cho ông cháu lão một miếng cơm ăn. Nếu không chịu, lão tử đếm ba tiếng, cánh tay của thằng nhóc đáng yêu này liền có thể rớt xuống
được rồi!”
“Muốn tháo tay thật sao? Được thôi, bản quan nhân am hiểu nhất việc này!”
Trong nhà chính tiểu viên, ngay phía sau
đại quan nhân nào đó đang ngồi trên ghế thái sư, đột ngột vang lên một
âm thanh xa lạ, còn chưa chờ đại quan nhân nào đó phản ứng lại, đã cảm
xuống thấp, thiếu niên trước mắt này rõ ràng hoàn toàn lạ mặt, không
biết sao nàng lại cảm thấy có chút quen mắt. Một cái nhìn đột ngột của
Đinh Triệt tỏa ra ánh sáng sắc bén, nàng càng thêm cảm thấy ánh mắt này
tựa hồ đã từng gặp qua nơi nào.
“Đông gia, Tang gia kia muốn hại Hợp Đức cô nương.”
Tiểu Ngư đang muốn bắt lấy ánh mắt lóe
lên trong phút chốc của Đinh Triệt, ý đồ tra ra hắn là ai, liền thấy
Nghiêm tiên sinh bên cạnh nói xong câu đó rồi đột ngột ngất đi.
___________________
*Chú thích thêm về từ Đông gia: Từ Đông trong Đông gia này giống với nghĩa của từ Đông trong Cổ Đông.
Ở Trung
Quốc, trong sinh hoạt hàng ngày người ta gọi chủ nhân là “đông”. Chẳng
hạn nước đăng cai các Hội nghị Quốc tế hay các cuộc thi Quốc tế được gọi là “đông đạo quốc”, chủ nhà của các cuộc tụ họp bạn bè được gọi là
“đông đạo chủ”, những người nắm cổ phiếu của các công ty cổ phần được
gọi là “cổ đông”…
Tại sao lại như vậy? Muốn hiểu điều này ta phải biết về kết cấu và phương hướng các phòng thất thời cổ đại ở Trung Quốc.
Trong thời
cổ đại ở Trung Quốc, nhà cửa phần lớn được dựng ở phía Nam và hướng về
phía Bắc. Căn phòng khách dùng để tiếp đãi khách khứa thường ở giữa.
Phòng này hướng về phía Nam và có hai chỗ ngồi, một ở phía Đông và một ở phía Tây.
Theo nghi lễ cổ đại của người Trung Quốc, khách đến chơi nhà đều ngồi ở phía Tây,
còn chủ nhà thì ngồi ở phía Đông. Nhà của quan lại đều làm hai con đường song song, trước nhà lại có hai dãy bậc thềm, một ở phía Đông, một ở
phía Tây. Khách nói chung thường đi con đường phía Tây và bước lên dẫy
bậc thềm phía Tây, còn chủ nhà đi theo con đường và dẫy bậc thềm phía
Đông. Trong một bộ sách cổ của Trung Quốc là “Lễ Kí” có ghi một điều quy định như sau: “chủ nhân dùng bậc thềm phía Đông, khách dùng bậc thềm
phía Tây”. Vì thế, người ta dùng chữ “đông” – ở đây chỉ hướng Đông –
dùng cho những người chủ, người nắm giữ.