Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 128 : Người phụ nữ đó

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Đinh đinh đinh …đoong..



Hai người còn chưa bàn bạc kỹ kế hoạch

trả thù, bên ngoài đã truyền đến âm thanh nhạc đệm mở màn của buổi biểu

diễn, Tiểu Ngư thu lại bình sứ đứng dậy: “Nhị thúc, việc này dù sao còn

phải về nhà tìm Nhạc tiên sinh hỗ trợ, cụ thể chờ đến tối lại bàn kỹ

thêm, chúng ta ra ngoài đi một vòng, miễn cho bọn họ một kế không được

lại thêm kế nữa, tung ra chiêu số đê tiện hạ lưu nào đó.”



“Đôi lúc ta thật sự muốn một lần giải quyết sạch bọn chúng, thoải mái sảng khoái.” Phạm Đại buồn bực che lại mũi miệng (là đeo khăn che mặt lên đó) , lẩm bẩm đứng dậy, nếu không phải mấy năm nay còn có thể thường thường

ra ngoài tìm người đánh nhau, hắn đã bị tức chết ở kinh thành này mất

rồi.



“Cho dù không có Tang gia cũng sẽ có Tứ

gia Ngũ gia, cuộc sống ấy mà, không phải dựa vào tiền thì cũng là quan

hệ.” Tiểu Ngư cười cười, kỳ thật trong lòng nàng làm sao không phải càng nhiều bất đắc dĩ chứ?!



Nếu nói nàng chỉ là một dân chúng bình

thường, có lẽ sẽ nhẫn nhục chịu đựng, không giống như hiện tại, rõ ràng

dựa vào bản lĩnh võ nghệ của mình có thể làm rất nhiều chuyện, nhưng

không thể không tạo ra cho chính mình một tầng kiêng kỵ, trừ khi nàng

không muốn một cuộc sống bình tĩnh.



Hai người đi vào hành lang tròn phía trên sân khấu, Tiểu Ngư đang muốn phân công để Phạm Đại đi tầng một, còn

mình ở lầu hai, chợt thấy Phạm Đại đột ngột dừng chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một gian ghế lô cho khách quý, không chút nhúc nhích.



Tiểu Ngư tự nhiên là nhìn theo tầm mắt

hắn, liền thấy ở ghế lô kia đang ngồi một vị phu nhân châu quang diệu

nhãn, ung dung quý phái, thoạt nhìn như trên dưới ba mươi tuổi, bảo

dưỡng rất tốt, hiện giờ đang vừa mỉm cười chăm chú xem biểu diễn dưới

sân khấu, vừa dùng ngón tay trắng nõn thon nhỏ của mình nhẹ nhàng gõ

nhịp trên bàn trà, như đang hòa nhịp cùng âm nhạc.



Phu nhân này nhìn rất quen mắt, hay lại là một cái nợ phong lưu của Nhị thúc này?



Tiểu Ngư nhìn gương mặt tinh xảo diễm lệ

của phu nhân kia, lại nhìn Phạm Đại còn chưa tỉnh lại từ cơn khiếp sợ,

trong đầu lục lọi nửa ngày vẫn không có trí nhớ gì về phu nhân này,

không khỏi thấp giọng đùa: “Nhị thúc, đừng nói với ta rằng, đây là nhân

tình trước đây của thúc đấy nhé!”
“Cháu gái bảo bối, cháu không sao chứ?”



Phạm Đại tay giữ đầu vai nàng, giọng lo lắng, không biết vừa rồi có phải mình đã làm sai chuyện.



“Ta đương nhiên không sao.” Tiểu Ngư quay đầu lại cười thản nhiên, trên mặt đã bình tĩnh trở lại, cũng thong dong tự nhiên đội lại khăn che mặt, thản nhiên nói: “Với ta mà nói, người

phụ nữ kia bất quá chỉ là một phu nhân bình thường đến xem diễn mà thôi, không chứng tỏ bất cứ ý nghĩa gì.”



“Tuy rằng năm đó nàng…” Phạm Đại úp mở

ngập ngừng, lại nói tiếp: “Nhưng dù sao nàng cũng là mẹ đẻ của cháu và

Đông Đông, nếu Đông Đông biết, nó…”



Một câu này đâm thẳng vào đáy lòng cứng

rắn của Tiểu Ngư, đúng vậy, “người ngoài” là nàng có thể không để ý đến

“mẫu thân” này, nhưng Đông Đông thì sao? Đông Đông chẳng lẽ cũng không

cần?



Những năm này nàng và Đông Đông như bóng

với hình, cho đến giờ cũng chưa từng tách ra, tâm tư Đông Đông nàng hiểu rõ, dù cho Đông Đông ngoan ngoãn từ nhỏ cho tới giờ cũng chưa từng hỏi

về vấn đề mẫn cảm này, nhưng nàng có bao nhiêu lần nghe đứa em nhỏ đáng

thương này ở trong mơ gọi tiếng “mẹ”? Có bao nhiên lần trông thấy ánh

mắt hâm mộ của Đông Đông khi ngóng nhìn cảnh mẹ hiền con thảo nhà người?



Mẹ con thiên tính, Đông Đông khác với

nàng, Đông Đông vẫn luôn khát vọng phần tình thân này. Nàng nhìn thấy

người phụ này không có cảm giác gì đặc biệt, không có nghĩa là Đông Đông cũng giống như nàng, cho dù hai chị em có thân thiết hơn nữa thì chuyện lớn như vậy nàng cũng không có quyền thay nó quyết định.



“Nếu không thì, chờ nàng đi rồi, ta đi

trước xem nàng ở nơi nào rồi bàn tiếp?” Phạm Đại thận trọng mở miệng,

chỉ sợ chạm phải nỗi đau của Tiểu Ngư.



Hôm nay thật sự là lắm chuyện rối loạn,

chuyện Tang gia còn chưa giải quyết, không ngờ người phụ nữ đã biến mất

những tám năm lại đột ngột xuất hiện, nếu lão Đại biết được, không biết

trong lòng có bao nhiêu khổ sở.



Nhớ bộ dáng Phạm Thông năm đó sau khi người phụ nữ đó rời đi, Phạm Đại lại âm thầm thở dài.



“Vậy thì trước thăm dò một chút đi.” Tiểu Ngư đẩy hắn mở cửa đi ra ngoài, không muốn tỏ bất cứ ý kiến gì về chuyện này.