Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 129 : Tính toán của lão già quái dị

Ngày đăng: 19:32 18/04/20


Mới có ba năm thời gian, làm sao nàng có thể trở thành chủ gánh hát được như vậy?



Đinh Triệt quay trở lại một mình ngồi

trong phòng riêng ở trà lâu bên đường, một tay xoay tròn chén trà trong

tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Bách Linh Các đối diện, nghĩ mãi mà

không hiểu được.



“Tiểu tử thối, hai canh giờ đều đã qua,

vẫn còn nhàn nhã ngồi lì ở đây được.” Thình lình, trên đầu đột ngột đau

đớn, vừa ngước mắt lên, đã nhìn thấy đối diện một bóng người đang ngồi.



“Sư phụ..” Đinh Triệt theo bản năng sờ sờ cái đầu, lúc này mới bất giác nhớ ra lão quái nhân Bỉ Lương chỉ cho

mình thời gian hai canh giờ, mà hiện giờ mặt trời đã ngả về phía tây,

chỉ sợ thời gian trôi qua còn hơn cả ba canh giờ, hắn thế mà lại một

mình ngồi ngẩn ra cả ngày.



“Không ngờ tiểu nha đầu này lại có tài,

tuổi còn nhỏ mà có thể gây dựng nên một gánh hát nổi tiếng, đào kép diễn cũng không tồi, hát cũng không tệ.” Lão quái nhân Bỉ Lương nhấc ấm trà

đã nguội trên bàn, rót thẳng vào miệng uống ừng ực mấy ngụm, dường như

không có ý truy cứu hắn vượt quá thời gian cho phép.



“Sư phụ, sao người biết đây là gánh hát

của nàng?” Đinh Triệt kinh ngạc hỏi, nhưng rồi lập tức hiểu ra, tức giận nói: “Sư phụ, người theo dõi ta?”



Bỉ Lương khịt mũi: “Đồ đệ ngốc muốn đi

chịu trận, làm sư phụ không ở bên cạnh nhìn thì về sau làm sao biết nên

dạy dỗ thế nào chứ?!”



Đinh Triệt mắt trợn trắng: “Chưa thấy sư

phụ nào chỉ biết đả kích đồ đệ như người, nếu là ta dốt nát, năm đó sao

người lại coi trọng ta? Có bản lĩnh ngài lại đi tìm một đồ đệ trong ba

năm có thể học được chân truyền của ngài thử xem?”



“Được lắm, tiểu tử thối, mới học chút xíu công phu của lão nhân gia ta đây đã kiêu ngạo như vậy, nếu ngươi có bản lĩnh đến thế, thì tại sao không đánh ngã nha đầu nhà họ Phạm kia đi?”

Bỉ Lương thổi râu nói, đáng tiếc đám râu của lão bị mỡ dính thành một

chùm, chẳng như ý nguyện bị thổi bay lên, ngược lại càng thêm tức cười.



“Ta… đó là ta thấy nàng có việc, quân tử không giậu đổ bìm leo.”
Nuôi gà… Có ai nghĩ đến, hắn đường đường

cháu đích tôn của Tể tướng, từ nhỏ được xưng tụng là thông minh là rường cột tương lai của đất nước, lại có thể có ngày lưu lạc đến nông nỗi

này. Lại càng chưa từng phải lo lắng sẽ phải kiếm sống thế nào, năm đó

làm cách nào mà vượt qua được những ngày cực khổ giãy dụa như vậy, nhớ

tới bản thân luôn luôn khiết phích vậy mà buộc phải ra đầu đường sắm vai một tên ăn mày, hắn cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào đi gặp cha mẹ lẫn

thân nhân.



Điều hắn có thể làm chỉ còn một chữ: Nhẫn.



Chỉ vì lão quái nhân còn nói thêm một

câu, đợi đến ngày hắn có thể đánh bại Phạm Tiểu Ngư, cũng chính là ngày

xuất sư của Đinh Triệt hắn, từ đó về sau, trời cao biển rộng, không bao

giờ bắt hắn phải mỗi ngày hiếu kính rượu ngon gà nướng nữa.



Nhớ lại năm đó, lại nhìn hiện giờ, phẫn

nộ bao nhiêu ngày đêm của Đinh Triệt tựa như một cái bụng heo căng đến

mức cực hạn, mắt thấy sắp nổ tung mà vẫn cứ cố tình tròn căng rồi lại

căng tròn.



Có điều, hiển nhiên, lão quái nhân tuyệt

đối không bởi vì đống thuốc nổ sắp bùng phát trước mắt mà nao núng hoặc

tỉnh ngộ, ngược lại còn dùng ngón tay dơ bẩn ngoáy ngoáy lỗ mũi, sau đó

búng ngón tay, miệng còn không biết xấu hổ nói thêm: “Đồ nhi à, lão nhân gia ta đây chỉ là suy nghĩ cho con, mới muốn giúp con nhanh chóng kiếm

một người vợ trở về thôi, vợ tương lai của con có khả năng như vậy, đừng nói là một cân rượu một con gà, dù có là mỗi ngày mười cân rượu mười

còn gà cũng không thành vấn đề ấy chứ. Đến lúc đó chẳng phải con không

cần nuôi gà nữa đúng không?”



Đinh Triệt tựa như bay lắc mình tránh

khỏi thứ dơ bẩn kia, hai tay gần như không thể khống chế nổi mà nắm

chặt, không ngừng phát ra tiếng răng rắc, như là sắp bùng nổ.



Không được, hắn không thể nhịn nữa, đêm

nay hắn sẽ đi tìm Phạm Tiểu Ngư quyết đấu, cùng lắm thì chuyện Tang gia

để hắn đến giải quyết là được rồi.



Những ngày như thế này, rốt cuộc hắn không thể chịu nổi nữa!