Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 16 : Nửa ngốc
Ngày đăng: 19:29 18/04/20
“Được, chúng ta về nhà.”
Phạm Thông quay đầu cười cười nhìn Phạm Tiểu Ngư, rồi ôm vai nàng đi về phía trước.
Hắn bình thường tuy hay can thiệp chuyện bất bình, không nhịn được
khi kẻ yếu bị khi dễ, thật ra trong lòng rất khoan dung độ lượng, đôi
khi người ta coi thường hắn quá thành thật, tuy trong lòng biết rõ nhưng trên mặt lại chỉ cười hiền lành bỏ qua, không để tâm. Lúc này, nếu
không phải đối phương muốn đụng đến con gái, hắn sẽ không ra tay, hiện
giờ Tiểu Ngư đã không quan tâm, hắn đương nhiên càng không đi chấp nhặt
một đứa trẻ con.
Chỉ tiếc cha con Phạm Tiểu Ngư đã muốn bỏ qua, đối phương lại không nguyện ý.
“Công tử nhà ta chưa nói cho các ngươi đi, các ngươi không được phép đi!”
Hộ vệ vừa bị Phạm Thông cản lại ban nãy tiến lên quát, hắn tuổi còn
trẻ, trong mắt lộ ra vẻ hiếu chiến không khác gì Phạm Thông, có lẽ hiện
giờ trong lòng hắn, việc dốc sức cho chủ tử đã xếp hàng hai, cảm giác
gặp được kỳ phùng địch thủ phải giao đấu quyền cước, so tài cao thấp mới là điều hắn muốn nhất.
Phạm Đại lập tức khinh thường buông một tiếng cười nhạo.
“Nhị thúc!” Phạm Tiểu Ngư cảnh cáo đồng thời trừng mắt nhìn hắn, đôi mày nhỏ hơi nhíu lại, đã có quyết định, bảo Phạm Thông cúi thắt lưng,
ghé sát tai hắn thấp giọng nói: “Cha, ôm con chạy thoát ra, nếu mấy kẻ
này còn đuổi theo, đợi ra ngoài trấn chỗ không người sẽ cho hắn một bài
học.”
Nàng nhìn không vừa mắt hành động của đối phương là một chuyện, không có nghĩa là có thể hành động theo cảm tính.
Hai huynh đệ võ công tuy cao, không nói đến bốn người này, cho dù
tiểu chính thái có sai tất cả những người bên cạnh xuống thì cũng không
“Mặt con không mất, vẫn ở trên đầu đấy thôi.”
Phạm Tiểu Ngư nghiêm trang gật đầu, lại quay đầu nói với Trương Đức
Tuyên sắc mặt đã muốn rớt xuống: “Đại thúc, ông không cần cho tôi mặt
đâu, mặt tôi không có bị rơi.”
“Ta nói là Đinh công tử cho ngươi mặt mũi, ngươi đừng có có rượu mời
không uống lại thích uống rượu phạt.” Trương Đức Tuyên nhất thời bực
mình, nếu không phải tối qua mới thấy Phạm Tiểu Ngư mồm miệng lanh lẹ,
hắn có lẽ nghĩ rằng Phạm Tiểu Ngư vẫn là con bé ngốc như trước, nhưng
hiện giờ “con bé ngốc” này lại muốn đem hắn thành đồ ngốc.
“Cha, con không hiểu, đại thúc mời chúng ta uống rượu lúc nào vậy?
Người lớn mới có thể uống rượu, con là trẻ con, trẻ con chẳng lẽ cũng
uống rượu được ạ?” Phạm Tiểu Ngư mặt càng thêm ngây thơ, trong lòng lại
buồn cười muốn chết, đột nhiên phát hiện làm trẻ con thật ra cũng không
tồi, nếu đổi thành tuổi kiếp trước của nàng, chỉ sợ lời này vừa nói ra,
da gà cũng muốn rơi đầy đất.
Thấy Phạm Tiểu Ngư nói đông nói tây chuyện nọ xọ chuyện kia, khiến
mình đang tìm cách giáo huấn Phạm gia tiện thể lấy lòng tiểu chính thái
mà giống như đấm phải bông, không chút ảnh hưởng, lại nhìn hàng xóm láng giềng bên cạnh cũng vài người đang không nhịn được cười trộm, Trương
Đức Tuyên tức giận đến nỗi mặt hết xanh lại chuyển sang hồng, cố gắng
đem câu cãi thứ ba nuốt xuống, chĩa mũi nhọn về phía Phạm Thông, hừ nói: “Một tiểu nha đầu lừa đảo, không thể nói chuyện đạo lý với ngươi được,
Phạm lão đại, ta nể tình ngươi thường ngày có danh tiếng tốt, hảo tâm
giúp ngươi hòa giải miễn cho tổn thương hòa khí với tiểu công tử, ngươi
đã không hiểu được, vậy thì tự đi mà xử lý.”
Nói xong, lùi lại hai bước, bộ dáng hưng phấn khi người gặp họa nhìn đám hộ vệ của tiểu chính thái đang áp sát tiến đến.