Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 17 : Làm thịt ngươi!
Ngày đăng: 19:29 18/04/20
Trương Đức Tuyên vừa lùi xuống, thế cục hai bên lại trở nên căng thẳng như cũ.
Phạm Thông cúi đầu nhìn Phạm Tiểu Ngư, ánh mắt dò hỏi, Phạm Tiểu Ngư
đang muốn gật đầu, bên tai đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ,
không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn liền thấy đại nha hoàn trẻ tuổi kia
ghé sát bên tai tiểu chính thái khe khẽ nói nhỏ.
“Chỉ là hai con cáo con, công tử, bỏ đi, nghe nói cáo đều có mùi rất
hôi, không xem cũng vậy, miễn cho mùi cáo hôi hám làm cậu khó thở, chúng ta ăn xong cơm còn phải đi nữa! Hành trình đã chậm mất mấy ngày rồi,
nếu còn chậm nữa, ông nội cậu sẽ không vui đâu.”
Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác được tiếng bọn họ nói chuyện rất nhỏ, sao
mình lại có thể nghe được nhỉ? Nhớ lại sau khi mình tỉnh dậy không lâu,
ngay cả tiếng gió thổi cỏ lay mà cũng có thể làm mình thấy ồn ào, Phạm
Tiểu Ngư không khỏi kinh ngạc về thính lực linh mẫn của thân thể này.
Bất quá nếu lúc này đại nha hoàn trẻ tuổi kia nói như vậy, nàng ngược
lại sẽ không vội đi, dù nói thế nào thì chạy trốn luôn có phần khó coi.
“Cổ Ngọc, sao ngươi cứ lôi ông nội ta ra thế?” Tiểu chính thái nhíu
mày buồn bực nói, bất quá hình như nó cũng có phần kính nể vị ông nội
kia, miệng tuy bất mãn nhưng giọng cũng nhỏ xuống theo: “Ta mặc kệ. Ta
nhìn con bé kia liền thấy khó chịu, nhất định phải xem con cáo của nó,
không nhìn thấy ta sẽ không đi!”
Ha! Thật là một thằng nhóc xấu xa!
Nó như vậy, Phạm Tiểu Ngư trong lòng ngược lại trở nên thoải mái, lại nhìn tiểu chính thái kia bộ dáng tức giận, khóe miệng không khỏi nhếch
lên một nụ cười mỉm rất nhẹ, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt nóng giận này của tiểu chính thái thật sự khá thú vị, khiến người ta có một loại xúc động muốn tiếp tục trêu chọc.
“Công tử…”
“Ngươi xem ngươi xem, nó còn đang đắc ý cười ta kìa!” Tiểu chính thái gặp phải ánh mắt của Phạm Tiểu Ngư, tức giận đến đẩy đại nha hoàn trẻ
tuổi ra, định ra lệnh cho hộ vệ động thủ.
Đại nha hoàn trẻ tuổi vội vàng giữ chặt nó lại, cầu xin: “Được được
được, tiểu công tử của ta, cậu muốn xem cáo, nô tỳ giúp cậu nghĩ cách,
cậu trước ngồi xuống có được không?”
Tiểu chính thái do dự một chút, gật gật đầu.
Phạm Tiểu Ngư không để ý đến nó, cười hì hì ôm lại cáo con vào lòng,
bàn tay nhỏ giơ ra hướng đại nha hoàn: “Đại tỷ tỷ, tiền của ta đâu?”
Đại nha hoàn trẻ tuổi vẻ kiêu ngạo không được tự nhiên ném tiền lại, nói: “Các ngươi đi đi!”
Phạm Tiểu Ngư lanh lẹ tiếp được, cười hì hì nói với Phạm Thông: “Cha, chúng ta về thôi!” Trong lòng lại đoán nói không chừng tiểu chính thái
còn chưa chịu đâu.
“Chờ một chút!” Tiểu chính thái quả nhiên lại có chuyện.
“Công tử, chúng ta còn phải đi nữa!” Đại nha hoàn kéo tay nó, nhỏ giọng nhắc.
“Ta biết.” Tiểu chính thái không nhịn được đẩy nàng ra, đến trước mặt Phạm Tiểu Ngư đang xoay người định đi, phụng phịu nói: “Ta muốn cáo của ngươi, bao nhiêu tiền?”
“Ngươi muốn mua cáo con của ta?” Phạm Tiểu Ngư ngạc nhiên nhướn đôi
mày thanh tú, trong lòng nhanh chóng cân nhắc xem lát nữa nên đưa ra
giá nào thì tốt.
Đại nha hoàn bước đến nói: “Công tử, nếu cậu muốn nuôi thú cưng,
chúng ta đi mua mèo con được không? Cáo có mùi hôi, khó chịu lắm.”
“Đúng vậy, tiểu công tử vẫn là đi mua chó con mèo con đi, Nhạc Nhạc
và Bối Bối là thành viên trong nhà chúng ta, không bán, cha, chúng ta
đi.” Phạm Tiểu Ngư vội phụ họa, lại còn ôm cáo con chặt hơn, vội vàng
giục Phạm Thông giống như dừng một chút thì cáo con yêu quý sẽ bị cướp
mất, trong lòng lại trộm cười.
Tiểu chính thái này tâm lý phản nghịch không phải mạnh bình thường, e rằng nàng càng không muốn bán nó lại càng muốn mua hơn, ha ha!
“Không, ta muốn mua con cáo này!” Tiểu chính thái quả nhiên giơ tay
chỉ vào con cáo nhỏ Phạm Tiểu Ngư đang “cố gắng” bảo vệ, đôi mày nhỏ
nhíu chặt.
“Ta không bán.” Phạm Tiểu Ngư một lời cự tuyệt.
“Ta muốn!” Tiểu chính thái càng hăng lên, tiến lên một bước, dùng ưu
thế cao hơn đối phương nửa cái đầu của mình muốn đè bẹp khí thế của Phạm Tiểu Ngư.