Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 23 : Có mỹ nữ truy Phạm Đại

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Lần này vì phần lớn thú rừng đều còn sống, lại khá nhiều loại khác

nhau, nhà Thượng Quan trả năm trăm văn, dạo một vòng qua trấn trên, tiêu hết hơn một trăm văn. Tiểu Ngư nghĩ ngợi một chút, liền chỉ giữ lại

trên người mấy chục văn, ba trăm văn còn lại tìm một chỗ bí mật giấu

kín.



Cổ đại mua bán đều dùng tiền đồng, vừa nhiều vừa nặng, thật sự rất

không tiện, nhưng lúc này tiền giấy còn chưa xuất hiện, một đứa bé gái

như nàng cũng không cách nào được như người xuyên không trong tiểu

thuyết thần thông quảng đại thay đổi lịch sử, cho nên chỉ có thể nhập

gia tùy tục.



Sau khi ăn xong không có việc gì làm, Tiểu Ngư ngồi trên tảng đá trước nhà, chống cằm nhìn những ngọn núi phía xa xa.



Phạm Thông sau khi trả lại chiếc xe lừa vẫn tâm tình không yên, Tiểu

Ngư đoán nhất định là lúc còn ở trấn trên hắn nghe nói Trương đại nương

thôn bên cạnh ngã bệnh, không còn sức làm việc cho nên mới âm thầm lo

lắng, liền ngầm ra hiệu cho hắn, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc nàng

đặt ra, những chuyện khác muốn làm gì thì làm.



Phạm Thông nghe xong mừng rỡ, vội vàng uống mấy ngụm nước rồi rời khỏi nhà, Tiểu Ngư nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu.



Hai kiếp nàng sống, chưa từng gặp qua loại người thế này, coi chuyện

tốt làm không công như là được lợi lộc gì lớn lắm, thật sự là một “cực

phẩm” a!



“Tiểu Ngư à, sắp đến sinh nhật mười tuổi của cháu, cháu muốn quà sinh nhật thế nào?” Phạm Đại thân hình cao lớn ngồi xuống bên cạnh, tay to

chân lớn khoan khoái duỗi ra.



“Sinh nhật của cháu?” Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phạm Đại,

lúc này mới nhớ đến hắn hỏi là sinh nhật của thân thể này, không khỏi

khó hiểu hỏi lại: “Hằng năm cháu đều được tổ chức sinh nhật sao?”



Nàng nhớ rõ trẻ con ở cổ đại bình thường chỉ có mừng đầy tháng và một tuổi, sau đó cho đến lúc trưởng thành cập kê mới có chúc mừng sinh

nhật, sao ở nơi này mười tuổi cũng sinh nhật nhỉ?



“À, đúng rồi, quên mất cháu đã không còn nhớ rõ chuyện trước đây.”

Phạm Đại gãi gãi đầu, cười lộ ra hàm răng trắng lóa: “Ta cũng không biết nhà người ta như thế nào, nhưng cha cháu và ta hằng năm vào ngày sinh

nhật đều nghĩ cách cho cháu và Đông Đông ăn một bữa ngon, hoặc mang hai

đứa đi đâu đó chơi.”



Đi chơi đâu đó? Nghe có vẻ đáng để tâm, nàng đến thế giới này lâu như vậy, cũng nên tìm một cơ hội đi ra ngoài một chút xem thế giới bên
Mọi người đang tụ tập đông đúc trong vườn vừa nghe, đều ùa theo chủ nhà hướng ra ngoài cửa.



Phạm Tiểu Ngư và Phạm Bạch Thái cũng vội chạy ra xem náo nhiệt, nhưng hai người vừa nhỏ vừa thấp, bị người bốn phía che hết, chẳng còn nhìn

thấy gì, quýnh lên, Phạm Tiểu Ngư mạnh chen lấn mới an toàn che chắn

Phạm Bạch Thái chen lên phía trước, lúc này mới nhìn thấy đội ngũ đón

dâu.



Chỉ thấy vị Thượng Quan công tử từng nhìn thấy ngày đó mặc một bộ hỉ

bào đỏ thẫm vừa vặn, đang cưỡi một con ngựa cao lớn chậm rãi bước, phía

sau hắn là chiếc xe một ngựa kéo, xe ngựa này tuy rằng không hoành tráng như xe của tiểu chính thái kia, bất quá vì treo lụa hồng rực rỡ, nhìn

qua cũng hỉ khí vô cùng. Bất quá, Thượng Quan công tử này tuy hôm nay

làm tân lang, nhưng sắc mặt lạnh lùng kia không tốt hơn chút nào so với

lần trước nhìn thấy hắn, trực tiếp viết thẳng lên trên mặt là cực kỳ bất mãn với cuộc hôn nhân này, khiến bà con vây xem xung quanh xì xào bàn

tán.



Cậu bé đáng thương, vừa thoát khỏi tuổi nhi đồng bước vào thời kỳ

niên thiếu đã phải cưới vợ sinh con rồi, thật đúng là chế độ phong kiến

vạn ác khiến người ta phải sợ hãi đến cỡ nào nha!



Phạm Tiểu Ngư thương cảm nhìn thoáng qua chú rể, bất giác nghĩ đến

chính mình, nhịn không được sợ run, dù sao nàng cũng không có cách nào

tưởng tượng mình mới mười lăm tuổi đã phải lấy chồng rồi.



Đội ngũ càng lúc càng gần lại, quản gia xướng lên một tiếng, pháo lập lức nổ lốp bốp, đội nhạc công cố phùng má ra sức thổi, bọn trẻ con vừa

bịt lỗ tai vừa hưng phấn kêu to, đám người lớn mặt mày cũng cười ha hả.



“Phạm Đại!”



Giữa những tiếng ồn ào đinh tai nhức óc, Phạm Tiểu Ngư bỗng đột nhiên nghe thấy có tiếng nữ nhân thét lên chói tai gọi Nhị thúc nàng, theo

bản năng nhìn về phía đó, liền thấy một cô gái mặc váy màu hồng phấn

khoảng chừng hai mươi tuổi vốn dĩ đang đứng bên cạnh Thượng Quan phu

nhân, một đôi mắt phượng xinh đẹp lộ ra vẻ vui mừng kinh ngạc vô cùng,

nhưng lại xen lẫn phẫn nộ đến nghiến răng nghiến lợi, thần sắc vô cùng

phức tạp.



Chẳng lẽ Nhị thúc này của nàng lại gây chuyện? Ý nghĩ đầu tiên xuất

hiện trong đầu Phạm Tiểu Ngư là như vậy, vội quay đầu nhìn về phía Phạm

Đại, thấy Phạm Đại nhìn cô gái áo hồng kia, cũng tỏ ra vô cùng sửng sốt, lại thấy nữ nhân kia liều lĩnh chạy về phía mình, trên mặt đột nhiên

tràn ngập vẻ sợ hãi, hét to một tiếng quay người bỏ chạy.