Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 245 : Phố núi tìm người

Ngày đăng: 19:34 18/04/20


Xuân qua, hạ hết lại sang thu. Chớp mắt đã tới ngày trung thu.



Một huyện thành nhỏ ở Tứ Xuyên, vất vả giải trừ nạn trộm cướp, sau đó

được một mùa thu hoạch bội thu, toàn huyện từ Huyện lệnh cho đến thứ dân đều sung sướng chuẩn bị một buổi lễ Trung thu thật long trọng. Nơi này

vốn là nơi các dân tộc thiểu số sống lẫn lộn, vậy nên còn chưa vào thị

trấn, đã có thể cảm nhận rõ phong vị dân tộc nồng đậm, bầu không khí đầy sự vui mừng, ngay cả nha môn bình thường trang trọng nghiêm túc cũng

treo một chiếc lồng đèn đỏ mới tinh thật lớn.



Lúc này đang là hoàng hôn, đúng giờ cơm chiều.



Tiểu Ngư dắt ngựa chậm rãi tiến vào phố núi, đi trên con đường duy nhất

của thị trấn, một bên mỉm cười nhìn phong cảnh ven đường, một bên ngửi

mùi hương thức ăn bay trong không khí, đôi khi nghiêng người né một đứa

bé giơ đèn hoa hoặc một người phụ nữ cầm giỏ đi ngang qua.



“Mẹ ơi, tỷ tỷ này trông thật xinh đẹp, hình như con từng gặp tỷ tỷ này ở đâu rồi..” Một bé trai tò mò nhìn Tiểu Ngư, bỗng nhiên kéo áo mẹ nó, tự cho là bí mật nói thầm.



Đáp lại nó là một cái cốc đầu.



“Còn nhỏ như vậy đã háo sắc, cả ngày nhìn tỷ tỷ này tỷ tỷ kia, sao không thấy con đọc sách chăm chỉ như vậy?” Bà mẹ kia không chút khách khí

mắng, đồng thời mỉm cười áy náy với Tiểu Ngư: “Vị cô nương này, xin lỗi

nhé, thằng nhóc nhà ta hay thích nói lung tung.”



“Không sao đại thẩm, cậu bé khen ta trông xinh đẹp, không phải nên vui

vẻ mới đúng sao? Ha ha..” Tiểu Ngư mỉm cười, “Xin hỏi đại thẩm, huyện

nha đi hướng nào vậy?”



“À, huyện nha sao? Cô nương cứ đi tiếp, một đoạn nữa sẽ thấy.” Đại thẩm

kia cực kỳ nhiệt tình nói, “Cô nương muốn tới cáo trạng sao? Vậy cô tìm

đúng rồi, Ngô huyện lệnh ở đây là một vị quan thanh liêm hiếm có, quan

tốt đó!”



“Không, ta tới tìm bạn bè thôi, ta có bạn làm việc ở huyện nha.”



Phiêu bạt hơn nửa năm, không dừng lại ở nơi nào quá lâu, Tiểu Ngư đã

hình thành thói quen không nói nhiều với người xa lạ, vì sợ vị đại thẩm

này quá nhiệt tình, liền vội vàng gật đầu rồi đi.



“Mẹ, con thật sự cảm thấy đã gặp tỷ tỷ này ở đâu mà.”


quanh, một người nha dịch nhìn thấy Tiểu Ngư như vậy, vội vàng chạy đi

múc nước.



“Đại ca, huynh đừng hỏi được không?” Qua mấy tháng sống trong cô độc,

mấy tháng chỉ có tương tư và hối hận khắc cốt ghi xương làm bạn, Tiểu

Ngư muốn cố hết sức kiềm chế, nhưng vừa lên tiếng, lệ nóng đã không thể

khống chế được mà tràn ra.



“Được được được, đại ca không hỏi, đại ca không hỏi!” Ngô Ngôn Chi vội vàng vỗ vai nàng.



“Oa..” Tiểu Ngư lúc này đâu chịu được an ủi dỗ dành như vậy, thống khổ

trong lòng nhất thời bùng lên thành tiếng nỉ non, ôm bờ vai hắn khóc

lớn: “Đại ca, trong lòng ta thật khổ sở.. Thật khổ sở… Ta rất nhớ hắn..

rất nhớ hắn…”



“Hắn?” Ngô Ngôn Chi sửng sốt một chút, vội vàng dỗ dành: “Muội muội

ngoan, nói cho đại ca, có phải muội phu bắt nạt muội? Muội nói cho đại

ca, đại ca sẽ làm chủ cho muội.”



“Không..” Tiểu Ngư hít mũi một chút, nức nở, “Hắn… Hắn đã chết… Là muội hại chết hắn… Oa…”



Đúng vậy, hắn đã chết, Đinh Triệt đã chết.



Mấy tháng này, nàng vẫn không dám thừa nhận sự thật này, nhưng nàng có

thể nào thuyết phục chính mình rằng Đinh Triệt còn sống..? Trời lạnh như vậy, sông chảy xiết như vậy, thương nặng như vậy, trừ khi trời ban kỳ

tích, bằng không ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được hắn. Mà hai

trăm ngày đêm từ ấy đến nay, hầu như không lúc nào nàng không khẩn cầu

kỳ tích xảy ra, nhưng rốt cuộc không thể.



Trên đời vốn không có kỳ tích, kỳ tích giống như nàng xuyên qua ngàn năm mà đến trăm năm cũng chưa chắc có một lần, nàng nào có thể hy vọng kỳ

tích xa vời..



“Muội muội!” Ngô Ngôn Chi luống cuống vỗ vai nàng, vuốt đầu nàng, nhìn

nghĩa muội tuy không quen biết bao nhiêu ngày nhưng trong lòng luôn nhớ

tới, giờ này khóc thương tâm như vậy, dù hắn là một nam nhi cứng rắn

cũng không khỏi động dung thương cảm. Nhưng hắn không biết nội tình,

không dám tùy tiện ngắt lời để tránh nàng càng lo lắng, không còn cách

nào khác, đành để mặc cho nàng phát tiết.