Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 27 : Thế giới vì có ngu ngốc mà trở nên tươi đẹp

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Chú rể thiếu niên há miệng không nói gì, tức giận đến quay đầu bỏ đi.



Phạm Tiểu Ngư đang chuẩn bị lấy ánh mắt xem thường mà đưa tiễn, chú

rể thiếu niên đột nhiên xoay người lại, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt

lại cứng ngắc vô cùng, cứ như có cánh tay vô hình nào đó đang tự ý kéo

vẹo cơ mặt của hắn, gắng gượng cố nặn ra một vẻ mặt có tên gọi là “tươi

cười”.



“Tiểu muội muội, muội nhìn xem, có biết đây là cái gì không?” Chú rể

thiếu niên lục lọi ngực rồi lại lục lọi tay áo, cuối cùng từ bên hông

lôi ra một miếng bạch ngọc trong suốt xinh đẹp, đung đưa trước mặt Phạm

Tiểu Ngư, tự cho rằng đã dùng giọng điệu hết sức thân thiện.



Nhìn miếng ngọc bội có sợi dây tua màu đỏ cờ rủ xuống, Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy cảnh này quen quen.



Được rồi, đám có tiền bọn các người đều thích động chuyện gì cũng đem tiền đem ngọc đến câu dẫn người nghèo như nàng đây, vậy thì nhận miếng

ngọc bội này coi như đền bù cho việc người này xông loạn nhà riêng đi!



Tiểu Ngư trừng mắt nhìn, giấu đi chút giảo hoạt sâu trong mắt, nhìn

thẳng miếng ngọc bội, thuận theo tự nhiên nhận lấy vai đồ ngốc, ngoan

ngoãn trả lời: “Cục đá màu trắng.”



Ack… chú rể thiếu niên vẻ mặt nhất thời càng thêm cứng ngắc.



Tiểu Ngư trong lòng cười thầm, tiếp theo lại bổ sung một câu: “Cục đá rất đẹp.”



“Đúng, là một cục đá rất đẹp.” Chú rể thiếu niên hiển nhiên là chịu đựng tức giận, dụ dỗ tiếp: “Muội có thích không?”



Tiểu Ngư nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Thích, có thể đem chơi.”



“Vậy muội muốn có nó không?”



“Muốn.” Câu này thực ra là nói rất thật lòng, Thượng Quan phủ có tiền như vậy, chú rể thiếu niên này lại là con trai độc nhất của nhà Thượng

Quan, thứ đeo trên người không phải đồ tốt mới là lạ, nếu có thể lấy

được miếng ngọc này về tay, ít nhất giá trị cũng phải mấy chục thậm chí

mấy trăm lượng bạc chứ?



“Tốt lắm, nếu muội có thể ngoan ngoãn trả lời đại ca ca mấy câu hỏi, đại ca ca sẽ đem cục đá rất đẹp này tặng cho muội.”



“Thật sự?”
“Nói ta ở Mai Gia Loan, rồi lại nói cho hắn nữ nhân kia cũng ở đó.”



Phạm Tiểu Ngư không vội trả lời, cố ý tiến lên mấy bước, ánh mắt chăm chăm nhìn vào ngọc bội trong tay hắn, cũng khéo léo chắn giữa chú rể và cái bàn đặt tờ giấy cam đoan, sau đó sợ hãi giơ cánh tay nhỏ bé.



Chú rể thiếu niên không chút do dự đem ngọc bội bỏ vào bàn tay nhỏ của nàng.



“Lúc sáng sớm, thúc thúc dẫn theo một đại tỷ tỷ rất xinh đẹp, nói

muốn đến một nơi có thật nhiều thật nhiều hoa mai.” Phạm Tiểu Ngư hài

lòng thu tay lại, vô cùng ngoan ngoãn nói, thuận tiện bịa chuyện, “Tiểu

Ngư cũng muốn đi, nhưng thúc thúc không cho ta đi.”



“Nơi có thật nhiều thật nhiều hoa mai là nơi nào?” Chú rể thiếu niên

vội kêu lên, nghe nói là Phạm Đại dẫn biểu tỷ cùng đi, trên mặt rõ ràng

là tràn ra vẻ ghen tuông.



“Chính là nơi có thật nhiều thật nhiều hoa mai nở.” Phạm Tiểu Ngư giả ngu, bất quá vẫn là có lòng tốt chỉ cho hắn một con đường sáng: “Trong

thôn các thúc thúc bá bá đều biết mà.”



Lời còn chưa dứt, chú rể thiếu niên đã xoay người vội vàng chạy ra cửa, vọt vào trong làn mưa phùn trắng xóa.



Hắn vừa rời đi, Phạm Tiểu Ngư lập tức cất tờ giấy cam đoan có con dấu kia, lại nhìn lại ngọc bội trong tay, mặt mày toàn bộ cười tươi như

hoa.



Kỳ thật, nàng dùng là loại kỹ xảo diễn xuất vụng về đến không thể

vụng về hơn được nữa, bất quá sự thật chứng minh, trên thế giới đúng là

có một loại người gọi là ngu ngốc, vui vẻ khom lưng chắp tay cầu người

khác nhận lấy tài vật vốn đang thèm đến nhỏ dãi, tiểu chính thái ngày đó như thế, chú rể nhỏ hôm nay cũng vậy. Bất quá, thế giới của nàng lại

đúng là vì đám ngu ngốc này mới trở nên đẹp hơn, ngũ lượng bạc là gì

chứ, miếng ngọc bội này mới thực sự là món hời lớn nha!



“Hắc hắc, Tiểu Ngư, món lời to thu được hôm nay thúc thúc cũng nên

được một phần chứ?” Phạm Tiểu Ngư chỉ cảm thấy ngoài biển mưa một cơn

gió ùa đến, Phạm Đại đã cười hì hì bước vào cửa, đầy mặt mũi đầu tóc đều ẩm ướt vì mưa.



“Đàm Nhi gì đó kia đâu?” Phạm Tiểu Ngư cất ngọc bội vào trong ngực

áo, hỏi thẳng: “Nàng rốt cuộc là người nào của thúc? Tại sao vừa nhìn

thấy thúc liền đuổi theo? Tại sao thúc vừa nhìn thấy nàng liền bỏ chạy?

Hiện giờ nàng đang ở đâu rồi?”