Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 28 : Tình sử của Phạm Đại

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


“Chuyện kể…” Phạm Đại chuẩn bị pha trò.



“Ta không muốn nghe truyện cổ, ta muốn nghe nói thật.” Phạm Tiểu Ngư

kéo ghế qua, dù bận vẫn ung dung triển khai tư thế chuẩn bị trường kỳ

nghe kể chuyện.



Nàng là người hiểu lý lẽ, chuyện ngày hôm qua quả thật là ngoài ý

muốn, Phạm Đại cũng không phải cố ý hại bọn họ không được ăn tiệc cưới,

có điều sự tình nguyên nhân lẫn diễn biến thế nào nàng phải hỏi cho rõ,

bởi vì chuyện trước mắt rõ ràng không đơn giản, Phạm Đại tuy nói đã là

người trưởng thành, chuyện của hắn chính hắn có thể phụ trách, nhưng hắn là một thành viên của Phạm gia, nàng lại là người quản lý cả nhà này,

không thể không hỏi.



Huống chi, nàng quả thật cũng vô cùng tò mò, tưởng tượng một chút, cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt, một đêm chưa về, chuyện bát quái thế

này khiến người ta nhiệt huyết sôi trào đến cỡ nào a… Khụ khụ…



“Ta… ta không biết phải nói từ đâu nữa.” Phạm Đại có chút phiền não vò vò đầu, ngồi xuống bên kia bàn.



“Vậy đầu tiên thúc nói cho ta biết ngày hôm qua các người sau lại thế nào?” Phạm Tiểu Ngư nghĩ một chút, hỏi.



Phạm Đại run lên một hồi, thở dài nói: “Lúc ấy ta vừa thấy nàng liền

bỏ chạy, không ngờ nàng lại lập tức đuổi theo, còn uy hiếp ta nói nếu ta còn chạy nữa, nàng sẽ dùng cây trâm đâm vào cổ mình, ta chỉ có thể dừng lại.”



“Nhưng cha lập tức đuổi theo sau mà, sao cha không thấy hai người?”



Mặt Phạm Đại hiện lên một vệt đỏ ửng khả nghi: “Chúng ta trốn ở một bên, cha cháu không phát hiện, chạy thẳng lên phía trước.”



“Aà~..! Thế còn sau đó?”



Phạm Tiểu Ngư ái muội kéo dài giọng, trong đầu lập tức hiện ra hình

ảnh: Sau bụi cây rậm rạp nào đó, Phạm Đại đang đứng sau tiểu mỹ nhân,

một tay bưng kín cái miệng nhỏ của nàng, một tay ôm chặt lấy eo nàng,

đang vẻ mặt lo lắng và cảnh giác nhìn Phạm Thông chạy qua bên ngoài, mà

tiểu mỹ nhân trong lòng hắn, quả thực là vẻ mặt ngượng nghịu đầy ắp xuân tình, chỉ hận không thể vĩnh viễn dựa vào lòng hắn như vậy…



“Khụ… sau ta lại sợ quanh đó nhiều người, nếu như bị người nhìn thấy, đối với danh dự cô nương người ta không tốt, liền đưa nàng rời khỏi

Thượng Quan phủ.



“Chuyện này ta biết, ta muốn hỏi hai người sau đó đi đâu? Có làm gì gì đó không?”


tuổi này không hề nhỏ chút nào, thật không hiểu mỹ nhân kia tại sao lại

thích Nhị thúc suốt ngày chỉ biết luyện võ đánh nhau này nhà nàng như

vậy.



“Nhị thúc, vậy rốt cuộc thúc có thích người ta không?” Nói lại, tình

yêu nếu còn có thể xóa bỏ giới hạn về quốc gia, dân tộc, đương nhiên

giới hạn về độ tuổi lại càng không đáng nói.



“Đúng rồi, suýt nữa thì quên, Tiểu Ngư, cháu nhanh nhanh thu dọn hành lý, chờ cha cháu trở về chúng ta lập tức đi ngay.” Phạm Đại không biết

đột nhiên nghĩ đến cái gì, cố dừng câu chuyện lại, đứng lên lấy cái bọc

vẫn làm gối ở đầu giường bắt đầu thu dọn.



“Đi? Tại sao phải đi? Mà đi đâu chứ?” Phạm Tiểu Ngư bị hành động của hắn khiến cho sửng sốt.



“Mai Gia Loan cách đây không xa, nếu tiểu tử kia không khuyên nổi nàng, nàng tìm đến đây sẽ phiền to.”



“Không đúng, thúc không phải mới nói, Đàm Nhi kia nói nếu thúc rời

khỏi nàng sẽ tự sát, vậy thúc sao có thể quay lại đây như bây giờ? Nếu

hiện giờ thúc lại bỏ đi, nàng tìm không thấy, tự sát thì làm sao?”



Hơn nữa, hiện giờ nơi này chính là nhà của họ, cuộc sống của họ đang dần tốt hơn, không thể nói chuyển là chuyển.



Phạm Đại tay sững lại: “Ta đã nói rõ với nàng, nàng sẽ không tự sát nữa.”



“Nếu thật sự nói rõ ràng được, thúc sẽ không cần phải bỏ chạy nữa.”

Tiểu Ngư bước đến giật đồ khỏi tay hắn, còn thật sự nhìn hắn, “Nhị thúc, thúc thành thật nói cho ta biết, thúc rốt cuộc có thích Đàm Nhi tỷ tỷ

đó không?”



“Thích hay không thích, có tác dụng gì chứ? Chúng ta dù sao cũng không thể.”



Phạm Đại lại muốn thu dọn, Tiểu Ngư liền đặt mông ngồi hẳn lên giường hắn, chắn lại, không bỏ qua: “Tại sao?”



Phạm Đại sững sờ một hồi, rồi ngồi xuống cạnh nàng, cúi đầu dùng chân đạp lên một mầm cỏ mới nhú lên dưới đất: “Cháu có biết nàng họ gì

không?”



“Sao?”



Phạm Đại xoay người lại, thở một hơi rất dài: “Nàng họ Triệu.”