Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 4 : Ta làm chủ nhà
Ngày đăng: 19:29 18/04/20
“Tỷ tỷ, cha, Nhị thúc, con đã về!” Đang lúc Tiểu Ngư không chút lưu
tình chuẩn bị châm chọc tiếp, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thúy, đúng lúc cứu Phạm Thông thoát khỏi xấu hổ.
“Con ngoan, con đã về rồi? Hôm nay ở lớp học có gì vui không?”
Nghe được giọng nói kia, Phạm Thông nhất thời như tù tử hình vớ được
lệnh ân xá, vội lấy cớ quan tâm con cái chạy trối chết ra ngoài, đệ đệ
sinh đôi Phạm Đại của hắn cũng cơ hồ nhanh như chớp biến mất trong nháy
mắt, trong phòng chỉ còn lại một mình Tiểu Ngư.
Thật buồn cười, bọn họ nghĩ lấy Đông Đông làm tấm mộc thì chuyện hôm nay có thể xong sao?
Tiểu Ngư cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang đứng dậy, bình
tĩnh lại đi ra ngoài. Bất quá khi nàng trông thấy cậu bé gầy gò bé nhỏ
như một viên kẹo đậu đỏ bị hai huynh đệ sinh đôi kia vây lấy, trong mắt
không tự chủ được cảm giác ấm áp tràn trề, thanh âm cũng nhu hòa lại,
mỉm cười gọi tên thân mật của hắn: “ Đông Đông!”
“Tỷ tỷ!” Viên kẹo đậu đỏ chân tay đồng dạng nhỏ bé, mái tóc hoe hoe
vàng, đại danh là Bạch Thái đang có chút không quen sự quan tâm nhiệt
tình bất thường của hai huynh đệ sinh đôi, thấy Tiểu Ngư, khuôn mặt nhất thời giãn ra vui vẻ bước về phía nàng, kéo tay nàng vui vẻ cười không
ngừng : “Tỷ tỷ, hôm nay tiên sinh dạy chúng ta Nhất thủ thi, nói là
đương kim hoàng thượng chính mình viết, Đông Đông đã học thuộc, Đông
Đông đọc cho tỷ tỷ nghe được không?”
“Đương nhiên là được. Đến đây, bên ngoài gió lạnh, mau vào nhà đi.”
Tiểu Ngư mỉm cười nắm tiểu đệ đệ mi thanh mục tú xinh xắn không nhanh không chậm đi vào trong nhà.
Thừa dịp hai chị em xoay người, Phạm Thông vội bắn một ánh mắt về
phía đệ đệ, ý bảo lát nữa nhất định phải giúp hắn nói chuyện, Phạm Đại
lại nhìn lại, ý bảo lực bất tòng tâm. Phạm Thông chắp tay lại khẩn cầu,
Phạm Đại hai tay xua lia lịa.
“A, hôm nay trong nhà có bánh bao ăn!” Trong khi hai huynh đệ còn
đang bế tắc thì Bạch Thái nhìn thấy mấy cái bánh trên bàn đã mừng rỡ kêu to, hai huynh đệ thần sắc không hẹn mà cùng cứng đờ.
“Đúng vậy, đây là cha chúng ta lấy hai con thỏ hoang và một gà rừng
“Sẽ không!” Phạm Thông dùng hết sức gật đầu, sau đó lại vội lắc đầu,
chỉ vào Phạm Đại nói: “Thật sự sẽ không, Nhị thúc của con có thể làm
chứng.”
“Nhị thúc, thúc cũng là một thành viên trong gia đình, thúc đồng ý sao?” Phạm Tiểu Ngư lập tức nhìn thẳng Phạm Đại.
“Ta không có ý kiến gì.” Phạm Đại lập tức thức thời tỏ thái độ.
“Tốt lắm!” Phạm Tiểu Ngư vỗ bàn, “nếu cha và Nhị thúc đều nói như
vậy, con hôm nay sẽ bỏ qua cho hai người lần cuối cùng. Bất quá, con
trước tiên nói rõ, về sau chẳng những tất cả tiền, tài sản trong nhà đều là con bảo quản, mặt khác việc lớn việc nhỏ hai người cũng phải nghe
con, nói cách khác, nhà này về sau sẽ do con quản.”
Ý định này đã có từ khi nàng xuyên qua được ba ngày, sau lại hơn
mười ngày thích ứng và quan sát càng làm nàng thêm quyết tâm thực hiện.
Nếu Phạm Thông không có cách nào ước thúc chính mình, như vậy, nếu nàng
muốn cải thiện toàn bộ cái nhà này, điều kiện tiên quyết là nàng phải
làm chủ.
“Chủ nhà?” Nhị vị huynh đệ sinh đôi hai miệng một lời hô lớn.
“Thế nào? Không được sao? Chẳng lẽ hai người nghĩ rằng trong cái nhà
này còn người có thể so với con làm chủ nhà tốt hơn sao?” Phạm Tiểu Ngư
khinh bỉ nhìn bọn họ.
Một người vừa nghe người khác cầu xin liền nhão ra như bùn, có thể
táng gia bại sản để làm người tốt cứu vớt thiên hạ, một kẻ cả ngày chỉ
biết say mê võ công mộng thành đệ nhất cao thủ võ lâm, một đứa trẻ mới
bảy tuổi thành thục sớm biết giúp người nhà chăn trâu thả ngỗng? Một cái nhà nghèo khổ rỗng tuếch đáng thất vọng thế này ngoại trừ nàng một
người xuyên không có trí nhớ từ kiếp trước đảm đương thì còn ai có thể
làm nữa?
Ít nhất sau khi nàng làm chủ, tuyệt đối sẽ không khiến cho mọi người
ngay cả cơm ăn cũng không đủ no, quần áo không đủ ấm, lại càng không để
cho Đông Đông rất chăm chỉ ham học sẽ không được đến trường..