Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 40 : Mềm lòng
Ngày đăng: 19:30 18/04/20
“Bái sư?” Phạm Đại kinh ngạc kêu lên, hắn vốn vẫn không thích chuyện
này, chỉ chuyên tâm nghĩ kiếm pháp, lúc trước gần như không nghe thấy La Quảng nói gì, nhưng câu cuối cùng của Phạm Thông lại khiến hắn mở mắt.
Bái sư? Đầu mày Tiểu Ngư lập tức chau lại, La Quảng này thì ra đúng là muốn nhờ vả, muốn cha nàng đến giúp hắn trông đứa con?
“Trên giang hồ, ai cũng biết Phạm đại hiệp không chỉ võ công cao
cường mà còn đức thâm phẩm hậu, thiên hạ cao thủ tuy nhiều, thế nhưng
thực sự đáng giá La mỗ kính nể tận tâm khảm lại chỉ có một người là Phạm đại hiệp. Có thể khiến La mỗ chưa nhìn tận mắt mà dám đem tính mạng
người thân phó thác, cũng chỉ có một người là Phạm đại hiệp. Thật không
dám giấu diếm, ta hôm nay đúng là nghe nói Phạm đại hiệp ở nơi này nên
mới cố ý nhờ Anh Sơn huynh đệ thay mình thẩm tra theo dõi mà đến, điều
bất kính này, mong rằng Phạm đại hiệp rộng lòng tha thứ!” La Quảng thành khẩn nói, ông ta dù ho rất gấp, nói chuyện cũng chốc chốc lại ngừng,
nhưng vẫn kiên trì tự mình nói ra, không cho râu quai nón được nói chen
vào.
Thì ra thật sự là theo dõi đến, Tiểu Ngư âm thầm cười lạnh, bọn họ
nhất định là muốn ‘chấm’ Phạm Thông tính tình cái gì cũng không tính
toán mới có thể “thẳng thắn thành khẩn” như vậy chứ! Nói chuyện với
người thành thật, có đôi khi thẳng thắn thành khẩn so với giấu giấu diếm diếm còn là vũ khí lợi hại hơn, huống chi cái mũ “chỉ có Phạm đại hiệp” mà ông ta chụp xuống, đồ ngốc nào đó sợ rằng chẳng những không thèm để
bụng chút nào, ngược lại còn ngớ ngẩn vì thế mà cảm động.
Quả nhiên, Tiểu Ngư vừa nghĩ vậy xong, Phạm Thông liền thật sự mở miệng tỏ vẻ không để tâm, hơn nữa còn là vô cùng khiêm tốn.
Ngu ngốc! Đần độn! Ngớ ngẩn! Tiểu Ngư nhịn không được bật ngồi dậy,
khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, mọi người đang nói đều sững lại.
“Nhị thúc, ta khát!” Tiểu Ngư không nhìn mọi người trong động, chỉ nói với Phạm Đại.
“A, đây.” Phạm Thông vội lấy bầu nước của mình, rút nút lọ, đưa tới, “Uống chậm một chút cẩn thận đừng để bị sặc.”
Tiểu Ngư không nhìn hắn.
“Tiểu Ngư…” Phạm Thông sắc mặt đỏ lên, khẽ gọi nàng một tiếng, râu
quai nón và La Quảng liếc nhìn nhau, biết điều không lên tiếng, Đản Nhi
kia miệng càng mím lại.
“Đại ca, huynh sao lại quên thói quen của Tiểu Ngư thế, Tiểu Ngư và
Nghĩ đến cảm giác của chính mình khi mới đến thế giới này, Tiểu Ngư
không khỏi khẽ thở dài một tiếng, rời tầm mắt nhìn xuống cáo con trong
lòng, trong đầu lại không khỏi nghĩ ngợi, nàng ngay cả một con vật cũng
nguyện ý dành rất nhiều thời gian và tình cảm để chăm sóc, chẳng lẽ con
người ngược lại còn không so được với một con vật hay sao? Nhà nàng mặc
dù nghèo thật, cũng không thiếu sức lao động, chỉ cần Phạm Thông Phạm
Đại nguyện ý, trong nhà có thêm một cái miệng nữa kỳ thật cũng không
phải là việc khó, đúng không?
“La đại hiệp ngài sao lại nói như vậy? Đản Nhi là con trai ngài, thì
cả đời đều là con trai của ngài, ngàn vạn lần chớ nói sau này làm con
của ta linh tinh gì đó, về phần bái sư…” Phạm Thông theo bản năng nhìn
thoáng qua Tiểu Ngư, thấy nàng nhìn hai cha con kia, trong ánh mắt tuy
có chút thương hại nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn lạnh băng, không rõ
nàng rốt cuộc nghĩ thế nào, do dự một hồi, rốt cuộc nói, “Kỳ thật tại hạ tư chất cũng chỉ là bình thường, không dám coi khinh mà làm thầy ai cả, liên lụy đến đệ tử. Thế này đi, nếu La đại hiệp bây giờ không tiện, lại tín nhiệm Phạm mỗ như vậy, Phạm mỗ đồng ý tạm thời thay ngài trông coi
Đản Nhi, dạy nó chút võ nghệ để cường kiện thân thể, đợi đến khi La đại
hiệp khỏe mạnh lại đưa Đản Nhi trở về, ngài xem thế nào?”
“Đại ân của Phạm đại hiệp, La mỗ vô cùng cảm kích!” La Quảng nhất
thời kích động đẩy Đản Nhi, vùng vẫy hướng Phạm Thông hành lễ, “Đến, Đản Nhi, mau dập đầu trước ân sư!”
Phạm Thông lời nói tuy rằng có vẻ như không đồng ý nhận đồ đệ, nhưng
trên thực tế cũng coi như là nhận Đản Nhi kia, lại còn hảo tâm từ chối
bỏ qua tiện nghi là được thêm một đứa con, điều này sao có thể không
khiến La Quảng mừng lớn?
“La đại hiệp…” Phạm Thông cuống quýt đứng dậy vòng qua đống lửa nâng
ông ta dậy, Đản Nhi kia đã quỳ gối trên mặt đất, rành mạch gọi một tiếng “Ân sư”, dập đầu liên tiếp.
Ân sư? Ah, một cái mũ thật lớn nha! Xem ra ân này của Phạm Thông đúng là phải ban thật rồi.
Nhìn ba người dưới ánh lửa kia, muốn động nhưng rốt cuộc không động,
muốn nói nhưng rốt cuộc lại chưa nói, cuối cùng chỉ còn đành thở dài
trong lòng.
Mình nhất thời mềm lòng lần này, rốt cuộc là đúng, hay sai lầm rồi?