Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 56 : Nghi ngại của Phạm Thông

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Ổ lục lâm? Trong đầu Tiểu Ngư lập tức nhớ lại trước đây Phạm Đại từng giảng về những thường thức trên giang hồ cho nàng nghe.



Mọi người đều biết, kể từ khi Triệu Khuông Dận khoác hoàng bào thành

lập Tống triều về sau, đầu tiên là dùng một buổi tiệc rượu lấy được binh quyền chúng tướng, sau đó áp dụng một loạt biện pháp làm suy yếu các

thế lực địa phương, gia tăng tập trung sức mạnh thống trị của hoàng

quyền, khi bổ nhiệm quan viên, ngoài trấn an những nhân sĩ võ lâm đi

theo mình, những phương diện khác hầu như đều do văn thần đảm nhiệm, sở

dĩ như vậy, e rằng đơn giản là sợ kẻ khác có một ngày cũng sẽ dùng chữ

“võ” này để đoạt đi giang sơn họ Triệu.



Mà năm đó, không ít người từng theo ông ta đoạt thiên hạ cũng xuất

thân từ dân gian, cũng chính là cái gọi là người trong giang hồ, ngoại

trừ các tướng lãnh từng nắm đại quyền, trong số những đối tượng mà ông

ta kiêng kỵ, tự nhiên cũng bao gồm tất cả các nhân vật võ lâm. Bởi vậy,

sau khi thống nhất thiên hạ bốn bể đều yên, ngoài sáng thì thay đổi cải

tổ xã hội, trong tối cũng bắt đầu thanh lý giang hồ, nếu có thể dùng

danh lợi dụ dỗ liền thu dùng, nếu không quy phục thì hết thảy thanh lý.

Tiếp sau, Thái Tông hoàng đế và Chân Tông thời kỳ đầu đều kế thừa chính

sách sắt đẫm máu là “lọc sạch cường đạo, bình ổn triều cương”.



Bao nhiêu võ lâm nhân sĩ trung can nghĩa đảm, tiếu ngạo giang hồ đối

mặt với trận đồ sát này, lúc đầu còn ra sức phản kháng, nhưng bọn họ dù

có anh dũng hơn nữa thì cũng là hai đấm khó địch bốn tay, huống chi muốn đối nghịch với triều đình thống trị toàn bộ giang sơn, cho dù lúc đó họ có thể mở đường máu chạy thoát, lại ngăn không được sự phản bội, mật

báo và truy đuổi của bọn ưng trảo. Hơn nữa, người giang hồ tuy đến rồi

đi đều tự tại không trói buộc, nhưng thật sự một thân một mình không

vướng bận gì cũng chỉ rất ít, đa phần đều có người thân gia quyến. Dưới

những trận chém giết tiêu diệt nhổ cỏ tận gốc, kết quả của họ đều có thể hiểu, hơn nữa ngay cả sau khi chết rồi vẫn còn bị chụp vào cái danh lưu manh sơn tặc, ô nhục cả mấy đời.



Dần dần, các cao thủ từng vang danh sa trường, được vạn dân kính

phục, sau này dần dần như chó nhà có tang, chim sợ cung tên, rốt cuộc

không thể không tiếp nhận sự thật thiên hạ đang ngày càng bình ổn này đã không còn là thời đại bọn họ có thể tung hoành. Sau đó hai ba mươi năm, những du hiệp giang hồ dân gian thường thấy, thậm chí cả sơn tặc cướp

bóc hầu như đều lựa chọn chôn đao giấu kiếm, thay danh đổi họ, nếu không phải lúc cần thiết sẽ không hiển lộ võ công, dân gian cũng không còn

nhìn thấy dấu hiệu nào của các bang phái giáo đoàn gì đó nữa, nhất thời, thiên hạ cũng quả thật “thanh tịnh” đi không ít.



Thế nhưng thân đã từng là người luyện võ, cơ hồ trời sinh đều có tính cách kiệt ngạo bất tuân*, hơn nữa lịch sử quang vinh của các bậc tổ

tông tiền bối cùng với “truyền thuyết anh hùng” đều vĩnh viễn không thể


Cũng không ngờ là, lúc qua một ngã rẽ rời khỏi đó lại vô ý bị một tên ra ngoài đi tiểu nhìn thấy, tuy rằng Phạm Đại lập tức đánh bất tỉnh kẻ

đó, nhưng hành tích cũng đã bị bại lộ, đối phương lập tức phái hai người đuổi theo. Phạm Đại vốn là muốn dựa vào sự quen thuộc đối với địa hình

trong hang mà toàn thân trở ra, không ngờ hai người kia cũng vô cùng

quen thuộc với địa hình sơn động, càng không ngờ nữa là bọn họ còn có

khinh công rất cao cường, cuối cùng đuổi theo trong động đến vài dặm,

còn cứng rắn đem Phạm Đại bức ra ngoài sơn động, nếu Phạm Đại không dùng kế, chỉ sợ hiện giờ thật đúng là đã bị người phát hiện.



Cũng bởi vì sợ những kẻ đó tìm trong động không có kết quả mà sẽ ra

ngoài tìm kiếm cho nên Phạm Đại mới gấp gáp muốn bọn họ trở về như vậy.



“Nhị thúc, bọn họ là ai? Thúc nhận ra bọn họ sao?” Tiểu Ngư đầu mày

nhíu lại rất sâu, nếu chỉ là một bang phái võ lâm nhỏ tầm thường, cao

thủ như Phạm Đại căn bản không thiết yếu phải tránh né như vậy, càng

không thể có hảo thủ có năng lực đuổi theo kịp Phạm Đại.



“Không nhận ra.” Phạm Đại trả lời rất nhanh, ánh mắt hơi hơi lóe lên, lắc đầu nói, “Trước đây ta chưa từng gặp dấu hiệu như bọn chúng, hẳn là bang phái mới phát chừng hai năm nay thôi.”



“Nhị thúc, thúc đang nói dối.” Tiểu Ngư nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút khách khí vạch trần, “Thúc nhất định nhận ra bọn họ, ít nhất cũng

nhận ra được một người trong đó, hơn nữa nhất định thúc biết bọn họ đang bàn bạc chuyện gì.”



“Không biết, ta thật sự không biết, ta cũng không nghe thấy bọn họ

nói gì hết.” Phạm Đại chột dạ quay đầu, nhìn đông nhìn tây chỉ là không

nhìn Tiểu Ngư.



“Nhị thúc…” Tiểu Ngư kéo dài giọng.



“Ủa, lão Đại sao còn chưa về nhỉ? Vẫn là để ta tự mình đi tìm vậy!”

Phạm Đại tự biên tự diễn nói một câu, thân mình đã chạy thoát ra khỏi

phòng bếp.



“Nhị…” Tiểu Ngư vốn định không thèm nể mặt quát, nhưng mày đã nhíu

lại, nhịn không được nhìn xung quanh, chẳng lẽ những ngày yên bình của

họ lại sắp đến lúc kết thúc rồi sao?