Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 57 : Phạm Thông trở về

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Edit: Rùa River





Phạm Bạch Thái trở về trước nhất, nói tất cả mọi người đều không nhìn thấy Phạm Thông đâu.



La Đản là người thứ hai trở về, cũng nói không tìm thấy Phạm Thông.



Tiểu Ngư bình tĩnh tỏ ra không có chuyện gì, kêu hai người ăn cơm

trưa trước, trong đầu lại đem chuyện tình rõ ràng đã liên quan đến an

nguy của nhà bọn họ suy nghĩ lại lần nữa.



Đầu tiên, Phạm Đại không chịu nói hắn nghe được điều gì, xuất phát

chắc chắn là vì bảo vệ chị em họ, cảm thấy cho dù nói với mình thì nàng

mới mười ba tuổi cũng không giúp được điều gì. Tiếp theo, những người đó nếu đã lựa chọn Phong Huyệt động vừa sâu vừa lớn lại nhiều ngã rẽ ngoắt ngoéo làm cứ điểm lâu dài, lại có hai người quen thuộc địa hình trong

hang như vậy, chắc chắn là đã điều tra khảo sát không phải chỉ mới một

sớm một chiều, cũng không thể dễ dàng buông tay bỏ qua cho nơi bí mật

như vậy được.



Từ khi nhà họ Phạm đến đây, vùng này vẫn có đồn đại rằng trong hang

Phong Huyệt có ma quỷ ăn thịt người, mặc dù đôi khi cũng có thanh niên

to gan cùng nhau vào trong thăm dò, có điều mới đi được hai ba dặm liền

lạc đường hoặc là nghe thấy âm thanh gì đó rất kinh khủng, hốt hoảng bỏ

chạy, vì vậy Phạm Đại mới trở nên ham thích đi thám hiểm cái hang này

đến thế. Hoặc là, kỳ thật Phạm Đại có thể đã sớm phát hiện ra manh mối

gì, có điều tình hình bên trong rất phức tạp lại liên quan sâu rộng cho

nên đến hôm nay mới xác định, nếu không lúc trước hắn sẽ không chỉ dẫn

theo nàng đi cùng vào thám hiểm hai ba lượt đầu rồi không còn đưa nàng

theo cùng nữa.



Tiểu Ngư nghĩ lại cẩn thận, lần gần nhất mình vào động đã là hai năm trước.



Bởi vì trong động kia đầy vẻ thần bí, mà nàng lại thích cuộc sống

tươi sáng ngoài ánh mặt trời, ghét sự ẩm thấp, cũng không mấy hứng thú

với hang động như mê cung mà mình đã đi qua, vì vậy sau này Phạm Đại

không mang theo nàng đi, nàng cũng không mấy để ý đến, nhưng Phạm Đại

lại thường tự mình đi sâu vào trong hơn nữa.



Như vậy, Phạm Đại rốt cuộc là từ lúc nào bắt đầu hoài nghi bên trong có người?



“Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?” Im lặng ăn xong cơm trưa, Phạm Bạch Thái rốt cuộc nhịn không được hỏi.


nhỏ, đưa tới, “Đây, hôm nay trên trấn mới mở một cửa hàng bán điểm tâm,

đại thúc mua cho các cháu mấy chiếc bánh hoa quế.”



“Cảm ơn đại thúc.”



Tiểu Ngư cũng không khách khí với ông ta, cười cười nhận lấy, Đông

Đông tuy rằng là con trai, lại thích nhất loại bánh ngọt này, thôn này

và thôn Long Vĩ trước kia dân phong khác nhau một trời một vực, loại

người như nhà Bạch Cốt Tinh cũng là rất ít, mọi người bình thường đều

hay qua lại giúp đỡ lẫn nhau, có gì ăn ngon cũng mang đến cho nhau,

khiến lòng người cảm thấy vô cùng ấm áp.



“Nên là ta cảm ơn cha cháu mới đúng, hôm nay cha cháu vốn đã về rồi,

nhưng nghe bà vợ ta nói ta nửa ngày còn chưa trở về, ông ấy liền thật sự quay lại tìm thấy ta đang bị hỏng xe nửa đường, Tiểu Ngư à, cháu đừng

trách cha cháu không cùng cả nhà đi chơi được nhé.”



“Đại thúc sao lại nói vậy chứ, bình thường thúc chiếu cố nhà cháu như vậy, cha cháu giúp đỡ thúc cũng là việc nên làm.” Tiểu Ngư ngọt ngào

cười nói, tán gẫu qua vài câu việc nhà, chờ Phạm Thông và La Đản dỡ hết

hàng xuống rồi mới phụ cùng hai người đẩy xe nhà mình về.



“Cha, cha về rồi ạ?” Phạm Bạch Thái nghe thấy động tĩnh lập tức chạy ra, Bối Bối cũng vọt tới quấn quanh chân Phạm Thông.



Phạm Thông mới ừ một tiếng, Tiểu Ngư đã nói: “Đông Đông, đây là bánh

hoa quế đại thúc nhà hàng xóm cho, đệ và ca ca cùng mang trở về phòng ăn đi.”



“Dạ.” Đã quen bị Tiểu Ngư đuổi đi, Phạm Bạch Thái kéo La Đản quay lại vào phòng, đi được hai bước lại lén lút vẫy tay ra hiệu cho Bối Bối, ý

bảo bánh hoa quế nó cũng có một phần, Bối Bối lập tức vui vẻ chạy theo

vào.



“Con gái bảo bối, con đừng giận, hôm nay cha thật sự không phải cố ý

không đến. Con xem, tiền hôm nay bán được, cha không động đến chút nào.” Phạm Thông thấy Tiểu Ngư đuổi con trai và đồ đệ đi, tưởng rằng nàng lại bắt đầu giận, vội lấy lòng đưa tiền ra.



“Cha, cha không gặp Nhị thúc sao?” Tiểu Ngư nhíu mày.



“Không gặp,” Phạm Thông hỏi ngược lại, “Hôm nay không phải mọi người lên chùa chơi sao?”



“Có đi.” Tiểu Ngư quay đầu nhìn vào trong nhà, thấp giọng nói thêm

một câu, “ Cha, con có chuyện quan trọng phải nói với cha, chúng ta vẫn

là đi ra ngoài nói đi.”