Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 58 : Lại phải chuyển nhà sao?

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Ta đi tìm lão Nhị.” Nghe xong Tiểu Ngư kể lại, Phạm Thông quay đầu bước đi.

“Cha!” Tiểu Ngư lắc mình chặn trước mặt hắn, không chút tức giận nói: “Cha giờ đi chỗ nào tìm Nhị thúc chứ? Thúc ấy chính vì đi tìm cha, tìm

không được nên đến giờ còn chưa trở về, cha lại ra ngoài, nếu hai người

vẫn không gặp nhau, vậy thì muốn tìm đến lúc nào đây?”



Phạm Thông dừng lại, khó xử nói: “Vậy làm sao bây giờ? Chuyện này ta phải tự mình hỏi kỹ lão Nhị mới được.”



“Ở nhà chờ.” Tiểu Ngư nói, “Nhị thúc không tìm thấy cha, tự nhiên sẽ

quay về. Cha, con hỏi cha, cha có biết chuyện trong sơn động kia không?”



Phạm Thông nhất thời có chút do dự.



“Cha có biết đúng không?” Tiểu Ngư lập tức từ vẻ mặt hắn rút ra được kết luận.



“Ta chỉ biết ở nơi đó hình như có người, nhưng không biết bọn họ là

ai.” So với Phạm Đại, Phạm Thông vốn lại càng không thành thạo nói dối,

bị Tiểu Ngư vạch trần, hắn liền gật đầu, lại nói: “Chuyện này lúc trước

ta và lão Nhị từng nói qua, nhưng lão Nhị nói hắn sẽ đi điều tra, hơn

nữa chúng ta ở đây lâu như vậy cũng không nghe nói dân chúng quanh vùng

có thương tổn gì khó hiểu, cho nên việc này ta liền không xen vào nữa.”



Tiểu Ngư gật đầu, bỗng nhiên bị mấy lời vừa rồi của Phạm Thông chấn

kinh, đúng vậy, theo như phân tích vừa rồi của nàng, những người đó đã

lợi dụng sơn động làm căn cứ hẳn không phải mới một hai ngày, nếu bọn họ có ý định gì không tốt, dân chúng quanh vùng không có lý gì vẫn bình ổn như vậy. Nhưng, Phạm Đại vốn luôn không sợ trời không sợ đất, hiện giờ

lại cuống lên như thế, cũng tương đương chứng tỏ rằng chuyện này tuyệt

đối không thể nào đơn giản.



“Hôm nay cha sẽ không ra ngoài nữa, trước chờ thúc thúc của con về rồi nói sau.” Trầm mặc một lúc, Phạm Thông nói.



Tiểu Ngư gật đầu, cùng hắn đồng thời bước vào nhà.



Đợi mất nửa ngày, Phạm Đại rốt cuộc giống như gió cuốn chạy trở về, còn chưa vào nhà đã hô: “Tiểu Ngư, cha cháu về nhà chưa?”



“Lão Nhị.” Phạm Thông đáp lời.



“Đại ca, huynh trở về lúc nào vậy? Hại ta ở bên ngoài mất công chạy không nửa ngày.” Phạm Đại thở phào, nhấc ấm trà rót nước.



“Lão Nhị, đệ đem chuyện hôm nay nói rõ hết ra, trong sơn động kia rốt cuộc là những người nào?” Phạm Thông nói thẳng.



Phạm Đại nhìn Tiểu Ngư là người duy nhất đang ngồi, vẻ mặt chần chừ.


Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.



“Khi nào thì đi?” Tiểu Ngư bất đắc dĩ nói, tuy rằng nàng không muốn

rời đi, nhưng nàng lại càng phải lo lắng đến an toàn của cả nhà, nhất là Đông Đông, chút công phu kia của nó thật sự chỉ là mèo cào mà thôi, bất luận một người luyện võ nghiêm chỉnh nào cũng đều có thể đánh ngã nó,

càng đừng nói đến cấp bậc cao thủ ngang ngửa với Phạm Đại.



Ngay như chính mình cũng không chút chắc chắn thắng được, dù sao nàng chính thức học võ mới bất quá được ba năm mà thôi.



“Sáng mai.” Phạm Đại nói, “Bọn chúng đã phái người dò hỏi khắp nơi,

ban nãy lúc ta tìm đại ca đã phát hiện ra có người lạ. Nếu hiện giờ

chúng ta đi ngay thì không khỏi quá thu hút, ngày mai trên trấn vừa vặn

có phiên chợ, trong thôn sẽ có rất nhiều người đi chợ, chúng ta đi cùng

mọi người, bọn chúng sẽ không quá chú ý đến.”



Được rồi, so với lần trước, lần này dù sao cũng còn thời gian một buổi tối chuẩn bị, hai ngày này thời tiết cũng không tồi.



“Quyết định như vậy đi. Có điều về phần Đông Đông và Đản Nhi, hai người tự thân giải thích nhé.”



Tiểu Ngư cười cười tự giễu, đi ra sân, nhìn quanh bốn phía, đến dưới

xích đu dưới giàn nho ngồi xuống, nhìn xuyên qua dây lá lên bầu trời màu xanh, chậm rãi đong đưa.



Cáo con Bối Bối chạy đến trước nàng nhìn một hồi lâu, rồi đột nhiên nhảy vụt lên đùi nàng.



“Bối Bối… Kỳ thật mày cũng không nỡ rời khỏi nơi này, phải không?”

Tiểu Ngư giơ một bàn tay vuốt ve tai nó, gần như không thể nghe ra trong lời nói mang theo chút muộn phiền.



Hôm nay hai huynh đệ nhìn như thành thật nói ra rất nhiều, nhưng trên thực tế bọn họ đều như nhau giấu đi còn nhiều lắm, mà nàng, cũng trong

tiềm thức không muốn biết được quá rõ ràng, bởi vì nàng luôn có một loại cảm giác, có lẽ những ngày sau này của mình, sẽ không thể được đơn

thuần giống như lúc này.



Ba năm qua, nàng thật sự cảm nhận được lại một lần nữa có được cuộc

sống, lại một lần nữa được hưởng thụ đến những ngày hạnh phúc thân tình, thật khó mà có được, thật khó mà có được! Vậy nên, lưu lạc thì lưu lạc

đi, dù sao cũng tốt hơn là tham dự vào ân oán giang hồ, cuộc sống dưới

lưỡi đao mũi kiếm như vậy, nghĩ đã thấy chán ghét.



Bởi vì sinh mạng là điều tôn trọng cơ bản nhất của một con người, nếu mạng người đều có thể coi như chuyện vặt, dù có thêm bao nhiêu đại

nghĩa cũng chỉ là dối trá.