Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 60 : Bị bao vây

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


“Cha, cha lại đây một chút.” Ngay lúc Phạm Thông đang chuẩn bị hứa

hẹn đồng ý tuyệt đối sẽ bảo vệ Không Sắc, Tiểu Ngư kịp thời gọi lại.



Phạm Thông theo lời nàng đi sang, để lại Không Sắc lo sợ bất an một mình ngồi trong căn phòng tối om không ánh đèn.



“Cha, nếu chúng ta thu nhận hắn, sẽ có phiền toái lớn, hơn nữa chính

chúng ta ngày mai cũng phải…” Tiểu Ngư kéo Phạm Thông ra hẳn đầu kia căn phòng, thấp giọng khuyên.



Nhìn hai cha con đang muốn nói chuyện, tự biết không có phần xen vào, La Đản rất tự giác đi sang phòng bên, tránh khỏi cuộc đối thoại, đến

trước mặt Không Sắc một nửa lui trong bóng tối, một nửa bị ánh trăng

chiếu rọi, im lặng ngồi xuống.



Không Sắc cung kính cúi đầu thi lễ, hai tay tuy chắp lại trước ngực, nhưng trên mặt vẫn tràn ngập vẻ lo sợ bất an.



La Đản nhìn hắn, im lặng không nói gì, tự mình rót một chén trà chậm rãi uống, tự suy ngẫm tâm sự trong lòng.



Hôm nay Không Sắc đến cầu cứu khiến hắn đột nhiên nhớ lại cái đêm

không ngủ đã khắc sâu trong trí nhớ kia, ba năm, thì ra trong chớp mắt,

hắn được phụ thân phó thác nhờ sư phụ đã ba năm.



Ba năm, hắn cúi đầu nhìn chén trà đang cầm trong bàn tay rộng của

mình, hai bàn tay này nhắc nhở hắn, giờ đây hắn đã sớm không còn là đứa

bé bề ngoài kiên cường nhưng kỳ thực trong lòng lại là bất lực, hắn

không quyết định thay được sư phụ và Tiểu Ngư, nhưng hắn có thể tận lực

dùng hết khả năng mình có để duy trì bọn họ, giúp đỡ bọn họ, giống như

bọn họ trước đây từng mạo hiểm bất chấp tội mưu phản mà thu nhận hắn.



Trong phòng.



“Nhưng mà Tiểu Ngư, chính bởi vì không ai giúp được nên hắn mới suốt

đêm tìm đến chúng ta. Chúng ta là hy vọng duy nhất của hắn, sao có thể

thấy chết mà không cứu được chứ?” Phạm Thông không đồng ý nói.



Tiểu Ngư không phản bác mà chỉ thẳng vào vấn đề chính: “Con đương

nhiên cũng không tán thành việc thấy chết mà không cứu, nhưng cha à, con hỏi cha, nếu chúng ta dẫn hắn cùng đi, lại bị Lâm đại nhân kia phát

hiện, phái quan binh đi truy bắt chúng ta, cha và Nhị thúc có thể không
“Chiếp chiếp… chiuuu..” Trên nóc nhà, Phạm Thông bắt chước tiếng chim hót gọi Phạm Đại, sau đó xung quanh lại lặng yên không một tiếng động,

thậm chí, toàn bộ thôn xóm đều im lặng giống như không hề có con người,

tiếng chó sủa duy nhất cũng là truyền lại từ thôn khác.



Rất kỳ lạ, theo lý thuyết nếu thôn bên cạnh có chó sủa, chó trong

thôn cũng ít nhiều sẽ có vài tiếng đáp lại, hơn nữa quan trọng nhất là,

Phạm Đại đã đi đâu?



“Ngoao..ô ô..” Trong tĩnh lặng vô cùng, cáo con Bối Bối đột nhiên bất thình lình ngẩng đầu rít lên một tiếng dài, cả thân mình đều trở nên

phòng bị, tiếng chim kêu trên nóc nhà của Phạm Thông cũng nháy mắt dừng

lại, rõ ràng là đã nhìn thấy gì đó.



“Tiểu Ngư, Đản Nhi, có người đến, các con cẩn thận.”



“Tỷ tỷ!” Phạm Bạch Thái theo bản năng rụt đầu vào lòng Tiểu Ngư.



“Đừng sợ, có tỷ tỷ ở đây.”



Tiểu Ngư ôm nó, trong tay cầm thanh mộc kiếm, cùng La Đản tựa lưng

vào nhau, mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, cảm giác tiếng tim đập đột nhiên trở nên rõ ràng, thình thịch thình thịch như tiếng trống, chỉ vì

nàng đột nhiên thấy có ánh lửa.



Ngay trên thửa ruộng ngoài kia, đại khái cách nhà bọn họ chỉ có hai

ba trăm thước, cách một đoạn lại có một cây đuốc sáng rực, dưới ánh lửa

là những thân ảnh đang bước đến, ánh lửa chiếu rõ trang phục của bọn họ, đều mặc đồ đen giống nhau, mặt bịt khăn đen, thái độ thong thả mà cẩn

trọng dần tiến đến bao quanh tiểu viện.



Một người, hai người, ba người…Chỉ qua khoảng trống từ trong cửa sổ

này nhìn ra, đã thấy đủ ba thân ảnh, lại càng không nói đến những phương hướng khác.



Nhà bọn họ, hiển nhiên đã bị vây kín, mà bọn họ, còn không biết những kẻ xung quanh này là ai.



Có điều, vấn đề này, tin rằng nhà họ rất nhanh sẽ biết, bởi vì, bọn

hắc y nhân đã càng lúc càng gần, vòng vây cũng càng lúc càng thu hẹp

lại.