Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 61 : Quyết tâm bảo vệ

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Họ.. bọn họ có phải đến bắt ta hay

không?” Cửa sổ mở một nửa, khi Tiểu Ngư nhìn thấy ánh lửa bên ngoài,

Không Sắc tự nhiên cũng thấy, lập tức chân như nhũn ra, nếu không phải

đang dựa vào vách tường thì chỉ sợ đã sớm ngã lăn ra đất, “Không, ta

không muốn bị bọn họ bắt trở về, ta thà chết cũng không muốn quay lại…”

“Câm miệng!” Tiểu Ngư nhướng mày, mộc

kiếm đã dí sát tại cổ họng Không Sắc, thấp giọng quát: “Nếu ngươi dám

phát ra một tiếng nữa thôi, việc ta làm đầu tiên sẽ là ném ngươi ra khỏi đây.”



Nhà này của bọn họ tuy nhỏ nhưng cũng có

năm gian phòng ở, nếu bị kẻ địch từ đầu liền phát hiện bọn họ đều trốn ở chỗ này, vậy tuyệt đối là bất lợi lớn, hiện tại nàng không có thời gian khách khí với hòa thượng này.



Không Sắc lập tức ngậm chặt miệng, không

thể tin được mở to hai mắt nhìn nàng, căn bản không ngờ Tiểu Ngư lại có

thể cầm kiếm uy hiếp hắn, có điều hắn cả kinh như vậy, ngược lại thật sự là ngậm chặt miệng.



Tiểu Ngư hừ nhẹ một tiếng, lưu loát cắm

thanh kiếm lại ra sau lưng mình, lại cầm lấy một bộ cung tên treo trên

tường, đồng thời cũng ném cho La Đản một bộ, đặt một mũi tên lên dây

cung tùy thời chuẩn bị bắn ra. Tuy rằng cung tên này bình thường chỉ

dùng để săn thú, đầu mũi tên không phải chế tác từ kim loại mà là đá

nhọn, uy lực còn kém xa cung tiễn chính quy, có điều cũng có tác dụng đả thương người, có lẽ có thể trì hoãn được một chút trong lúc nguy cấp.



“Không việc gì chứ?”



Quanh nhà, trong bầu không khí yên tĩnh

đến nín thở, một giọng nói thản nhiên vang lên rõ ràng, Tiểu Ngư lập tức nghe ra, thanh âm kia ở trước sân chính, vội thay đổi vị trí cho La

Đản, nhìn về phía sân, chỉ thấy cửa cổng còn đóng chặt, người đến còn

chưa tiến vào.



“Ngươi là?” Phạm Thông không biết từ khi

nào đã xuống khỏi nóc nhà, đứng ở trước cửa, thanh âm nghi hoặc, cũng

không lập tức nghe ra lai lịch đối phương.



“Vĩnh Châu từ biệt, hơn mười năm thời


Tại một khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy được, chính mình thật có chút thiên phú làm người võ lâm, chỉ vì hiện

tại tuy rằng nàng khẩn trương nhưng lại có thể bĩnh tĩnh khác thường,

thậm chí giây đầu tiên nhìn thấy kẻ địch, nàng đã nghĩ đến dùng cung

tên, muốn dùng cách đánh giết lại người ta để bảo vệ người nhà của mình, thậm chí không tiếc dùng sinh mạng chống đỡ. Khó trách Phạm Đại thường

oang oang rằng nàng nhẫn tâm cứng rắn, khó trách La Đản thường bị nàng

đánh lui, thì ra bản thân nàng quả thật là có tính bạo lực.



Chỉ là, trước mắt hết thảy không có phép

Tiểu Ngư lại tinh thần đào ngũ, suy nghĩ chỉ phân tán một chút liền tiếp tục tập trung trở lại.



“Ha ha, Phạm huynh đệ yên tâm, Cảnh mỗ

giống như loại vào nhà cướp của giết người sao? Chúng ta chẳng qua sợ

quấy nhiễu thôn dân, cho nên đơn giản là khiến bọn họ đều ngủ say mà

thôi, đợi đến bình minh, bọn họ tự nhiên sẽ tỉnh lại như bình thường.”

Nhạc Bất Quần họ Cảnh cười sang sảng.



“Nhị đệ ta đâu?” Phạm Thông lúc này cũng không rảnh rỗi đi nghiệm chứng xem lời hắn nói là thật hay giả.



“Phạm Nhị hiệp sao, ha ha…”



“Đại ca, ta ở đây!” Nhạc Bất Quần họ Cảnh đang định nói, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng gọi, lời nói còn chưa dứt, chỉ nghe vài tiếng leng keng va chạm, một thân ảnh đã như sao rơi nhảy xuống góc sân, đồng thời cầm một cây gậy nhảy về hướng Phạm Thông, nháy mắt đã đứng bên cạnh hắn, rủa xả: “Con mẹ nó, suýt

chút nữa thì bị bọn chúng lừa, may là ta trở về mau.”



“Là Nhị thúc.”



Phạm Bạch Thái không kìm được thình lình

reo lên một tiếng, Tiểu Ngư hai tay đều có vũ khí, muốn bịt miệng nó lại cũng đã muộn, đành cười khổ, quên đi, đối phương nếu có thể tìm đến nơi này, tất nhiên từ lâu đã hỏi thăm rõ ràng, nếu thật sự đánh nhau, cả

ngôi nhà không có chút cơ quan cũng không có cách nào giấu được người,

hơn nữa hiện tại Phạm Đại nếu đã quay về, bọn họ lại có thêm một người

bảo hộ, vậy đơn giản là chính diện ứng phó đi, dù sao hiện giờ muốn trốn cũng không có chỗ để trốn.



_______________