Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 62 : Đêm khuya du thuyết quỷ dị

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


“Cảnh Đạo Sơn, trước đây ta còn kính

ngươi là người quân tử, không ngờ ngươi cũng chỉ là kẻ tiểu nhân giả vờ

đạo mạo, coi người khác là trẻ con, không phải ta vô tình nhìn thấy các

ngươi một lần thôi sao? Lão tử đã nhượng bộ tránh đi như thế, ngươi còn

muốn thế nào? Đại ca, huynh bảo vệ đám trẻ, những kẻ này để ta đến dọn

dẹp, hổ không phát uy, coi chúng ta là mèo bệnh dễ bắt nạt hả? Thật sự

là buồn cười!”



Nhìn thấy đệ đệ trở về, Phạm Thông làm

đại ca còn chưa kịp nói câu nào, Phạm Đại đã hùng hổ mắng, trên tay cầm

một cây đao thép, hẳn là mới đoạt được trong lúc giao thủ vừa rồi.



“Phạm Nhị hiệp thật sự hiểu lầm, chúng ta sở dĩ nửa đêm đến đây, thật sư chính vì không muốn người ngoài chú ý mà thôi, lại càng không phải đến kiếm chuyện.” Cảnh Đạo Sơn nhãn hiệu Nhạc Bất Quần một bộ quân tử nhún nhường tính tình tốt đẹp, bị Phạm Đại mắng sa sả thẳng vào mặt như thế, trên mặt vẫn như cũ không thấy một chút

giận dữ nào.



Thế nhưng trong nhà, Tiểu Ngư đối với

người này lại thật sự không nảy sinh được chút thiện cảm nào, ngược lại

chán ghét càng sâu, cho dù bề ngoài ông ta có quân tử hơn nữa, thế nhưng nếu là quân tử thật sự tuyệt đối sẽ không đêm hôm khuya khoắt đi làm

chuyện đe dọa người khác thế này. Nếu nói là lấy ác chế ác còn hiểu

được, nhưng nhà mình rõ ràng là thành thật không tranh đấu với ai, còn

mang binh khí đến vây, thật sự là buồn cười.



“Không phải vì chuyện đó, vậy ngươi đem

nhiều người đến vây quanh nhà ta như vậy làm gì?” Phạm Đại không chút

khách khí chỉ vào vòng đuốc sáng xung quanh.



“Tiền bối, huynh đệ hai người chúng ta

quy ẩn đã lâu, những năm gần đây cũng không nhúng tay vào phân tranh

giang hồ, việc này các người hẳn là rất rõ ràng. Hiện giờ ta đã có con

trai con gái, càng chỉ muốn một cuộc sống bình thường yên ổn, chỉ cần

tiền bối tin nhân phẩn của chúng ta, việc hôm nay, chúng ta sẽ coi như

không có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ ước thúc người nhà mình, tuyệt đối

không tố cáo quan phủ hoặc tiết lộ cho kẻ nào khác, không biết ý tiền

bối thế nào?” Phạm Thông giơ tay ngăn lại Phạm Đại cười nhạo, vẫn khách

khí chắp tay nói.



“Chỉ sợ hiện tại trong phòng đã có kẻ nào khác rồi ấy chứ.” Bên cạnh Cảnh Đạo Sơn, một hắc y nhân đột nhiên cười

lạnh mở miệng, tuy rằng lập tức bị ánh mắt Cảnh Đạo Sơn cản lại, nhưng
nàng có thể dùng thân phận làm chủ nhà mà ra mặt, nhưng trước mắt lại là những kẻ giang hồ, nàng có khôn khéo hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ,

mà Phạm Thông tuy rằng tính tình không cứng rắn, nhưng cũng có hiểu biết và kiên trì của mình, khi gặp chuyện quan trọng, sẽ không bị người khác nói mấy câu liền thay đổi, huống chi bên cạnh còn có Phạm Đại nữa.



Quả nhiên, đợi cho câu tẩy não cuối cùng

của Cảnh Đạo Sơn kết thúc, Phạm Đại liền cự tuyệt đầu tiên, Phạm Thông

ngữ khí tuy khách khí rất nhiều lần so với Phạm Đại, có điều ý tứ cũng

rất rõ ràng, có thể tổng kết thành một câu: Hắn rất cảm tạ Cảnh Đạo Sơn

tán thưởng, nhưng đồng thời cũng khiêm tốn tỏ vẻ chính mình trong lòng

không chí lớn, chỉ cần có thể tiếp tục tận một phần sức lực nhỏ bé của

mình giúp dân chúng giống như bây giờ đã thỏa mãn rồi.



“Ngươi…” Hai huynh đệ lập tức cự tuyệt

lại một lần nữa khiến cho bốn hắc y nhân kia tức giận không hẹn mà cùng

tiến thêm một bước lên trước, ý đồ bức bách vô cùng rõ ràng.



“Cảnh mỗ vừa rồi mới thề, các vị chẳng lẽ không nghe thấy sao?” Ngay khi Tiểu Ngư nghĩ đến Cảnh Đạo Sơn cuối cùng cũng đến lúc trở mặt, thì bất ngờ, Cảnh Đạo Sơn thế nhưng lại không

thẹn quá hóa giận, ngược lại kịp thời giơ tay ngăn cản bốn người kia.



Bốn người cùng che mặt, nhìn không rõ sắc mặt bên trong, nhưng xem bốn đôi mắt lộ ra trên mảnh khăn đen mà nói

thì, hiển nhiên vô cùng bất mãn với ngăn cản của Cảnh Đạo Sơn.



Cảnh Đạo Sơn lại làm như không thấy gì,

cung tay làm lễ hướng Phạm Thông, thở dài một tiếng, cười khổ: “Aiz,

Phạm đại hiệp từ chối thật sự khiến Cảnh mỗ thương tâm, có điều bọn Cảnh mỗ từ đầu đã thất lễ trước, Phạm đại hiệp trong lòng không vui cũng là

lẽ thường, như vậy đi, việc này liên quan đến thương sinh thiên hạ, mong Phạm đại hiệp suy nghĩ kỹ thêm, trời sáng Cảnh mỗ lại đến hỏi, cáo từ!”



Nói xong, cười khổ một chút, vung tay, xoay người ra cổng, giọng nói vạn phần thất vọng: “Chúng ta đi thôi!”



Bốn hắc y nhân cùng liếc nhìn nhau, đều

xoay người đi theo sau ông ta, mở cửa cổng nối nhau mà ra, chỉ trong

chốc lát, những bóng đuốc xung quanh cũng dần đi xa. Lần này, đến lượt

nhà họ Phạm nhìn nhau, những người này đêm khuya đem người đến hùng hổ

như vậy, trừ lúc Phạm Đại xông vào vòng vây động chạm chút đao kiếm, lại có thể nói là không động chút khí giới, dễ dàng bỏ đi như thế, thật kỳ

quặc, không thể không khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quặc!



_______________