Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 68 : Mua thuốc
Ngày đăng: 19:30 18/04/20
Mọi người đi càng lúc càng xa, Không Sắc cuối cùng vẫn đuổi theo.
Non nửa canh giờ sau, Phạm Đại dẫn cả nhà đến một khe đá chỉ rộng chừng ba thước, đẩy một hòn đá nằm nghiêng sang bên, một cái hang cửa cao chừng một thước lộ ra.
“Đản Nhi, Đông Đông, hai đứa chăm sóc
cha, ta và Nhị thúc, Không Sắc sư phụ đi hái thuốc.” Phạm Thông sau khi
được Phạm Đại truyền chân khí đã ngủ, Tiểu Ngư vuốt vuốt đầu Phạm Bạch
Thái, nhấp đôi môi khô khốc.
“Sư tỷ, để ta đi thì hơn, tỷ ở lại hang chăm sóc sư phụ.” La Đản nhìn sắc mặt tiều tụy của nàng, trong lòng đau nhói.
“Không, đệ chăm sóc tốt cho cha và Đông
Đông là được.” Tiểu Ngư hít sâu một hơi, buộc chính mình không lộ ra
thần sắc gì khác, rụt tay đang vuốt ve đầu Phạm Bạch Thái lại, xoay
người bước đi.
Ba người ra ngoài, ngụy trang ổn thỏa
miệng hang lại xong, không ai nói lời nào cứ thế bước đi, một quãng sau, Tiểu Ngư mới đột ngột dừng lại, xoay người nhìn Không Sắc: “Không Sắc
sư phụ, nếu ta có thể mua được tất cả thuốc cần thiết, ngươi có chắc
chắn nhất định chữa lành được cho cha ta không?”
“Tiểu Ngư…” Phạm Đại vốn còn đang dỗi không nói chuyện với nàng, hiện giờ nghe nàng nhắc đến mua thuốc, nhất thời mở to hai mắt.
“Không Sắc sư phụ, xin hãy trả lời ta rõ
ràng.” Tiểu Ngư không rảnh để ý đến hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm Không
Sắc, giờ đã bình tĩnh lại sau khi nghe lời thề của nàng.
“Nếu có đủ dược liệu, cho dù ta không thể lập tức chữa lành cho Phạm đại hiệp, nhưng ít nhất cũng có thể bảo trụ
được tính mạng của ngài ấy.” Chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, sắc mặt
Không Sắc giống như đã thay đổi hoàn toàn, trên gương mặt xinh đẹp có
phần ôn nhu kia lần đầu tiên hiện ra vẻ kiên định và tự tin, giống như
một buổi bình minh vừa qua khỏi cơn giông bão.
“Vậy được. Ngươi nói cụ thể lại toa thuốc cho ta biết, bây giờ ta đi mua.” Tiểu Ngư dứt khoát nói.
“Muốn đi thì cũng là ta đi.” Phạm Đại rốt cuộc hiểu được Tiểu Ngư tại sao lại đồng ý với Phạm Thông không xuống
núi, trong lòng nhất thời áy náy vạn phần.
“Không được, hiện giờ cha bị thương nặng, tuyệt đối không thể cách xa khỏi thúc. Nếu có ai đến đây, thúc còn phải bảo vệ mọi người.” Tiểu Ngư quả quyết gạt đi, “Huống chi lúc này bọn họ tập trung truy lùng nhất hẳn là thúc và cha, ta là một đứa bé gái, bọn
họ nhất thời có lẽ sẽ không chú ý đến.”
“Nhưng người ta biết cháu là con gái Phạm Thông, nếu có kẻ mật báo thì sẽ rắc rối.” Phạm Đại vội kêu lên.
“Ta sẽ cẩn thận, hơn nữa trí nhớ của ta
sẽ trả đúng giá.” Tiểu Ngư lại cảnh cáo lần nữa, tận lực làm cho giọng
nói của mình trở thành âm trầm khủng bố, “Đừng giở thủ đoạn với ta, Lạt
Thủ Độc Nương* ta tung hoàng giang hồ ba mươi mấy năm, dưới tay mạng
người vô số, thêm một mạng là ngươi cũng không sao.”
“Dạ dạ dạ…”
“Được, giờ ngươi nghĩ cách đuổi người ở
quầy trước kia rời đi, sau đó ta bảo ngươi lấy thuốc nào thì ngươi lấy
thuốc đó.” Tiểu Ngư đẩy tiểu nhị đi hướng quầy thuốc.
Tiểu nhị kia cố trấn định đi ra trước
quầy, đẩy tỉnh chưởng quầy đang ngủ gà ngủ gật, cười nịnh nọt mời chưởng quầy đi ngủ một lúc, hắn sẽ trông cửa hiệu. Chưởng quầy kia đang cơn
buồn ngủ, cũng không nghĩ nhiều, tiện tay khóa lại ngăn kéo tiền, mang
theo chìa khóa ngáp dài quay về hậu viện đi ngủ.
Thấy sự tình tiến triển thuận lợi, Tiểu
Ngư trong lòng không khỏi hô lên một tiếng A di đà Phật, vừa để ý động
tĩnh bên quán trà, vừa nương theo quầy thuốc cao che chắn thân mình
không để tiểu nhị nhìn thấy gương mặt của mình, thấp giọng đọc ra những
tên thuốc và phân lượng cần lấy.
Tiểu nhị kia nơp nớp sợ hãi vừa thấp
giọng lặp lại tên thuốc, vừa cẩn thận bốc thuốc cân lên, chia ra gói
lại, không dám có chút sơ suất. Quán trà đối diện, hai người đàn ông tuy rằng vẫn thỉnh thoảng nhìn lại bên này, cũng thấy tiểu nhị đang bốc
thuốc, có điều hiệu thuốc bình thường cũng vẫn hay đóng gói lại thuốc để bán, chỉ cần không có ai vào mua thuốc bọn họ cũng không quan tâm, vẫn
như cũ uống trà trò chuyện như thường.
Tiểu nhị động tác coi như lanh lợi, không lâu sau đã gói xong thuốc mà Tiểu Ngư cần, cũng nương theo quầy thuốc
che chắn mà đưa cho Tiểu Ngư.
Tiểu Ngư dùng vải bao hết thuốc lại, cũng lấy thêm cả một cái ấm sắc thuốc trong sân cho vào, sau đó thanh toán
tiền thuốc, cũng đưa tiền thưởng, đồng thời ân uy đều thi hành hết một
phen, nói cho hắn nếu có thể giữ bí mật, như vậy lần sau đến bốc thuốc
nữa sẽ có trọng thưởng, nếu không giữ được miệng, vậy hắn cứ việc chuẩn
bị sẵn hậu sự trước cho mình đi.
Thu phục tiểu nhị xong, Tiểu Ngư lúc này
mới lại leo tường rời khỏi sân, cũng nhanh chóng cởi y phục trả lại,
đồng thời trước tiên ở một chỗ bí mật giấu kín bao thuốc, lại dùng tốc
độ nhanh nhất mua một ít lương khô vật dụng linh tinh, sau đó mới lên
đường cẩn thận rời khỏi tiểu trấn.