Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 69 : Lời thề

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Mặt trời đã chếch nắng, nghiêng nghiêng

chiếu xuống rừng già rậm rạp, bốn phía núi non chạy dài, thỉnh thoảng

lại có cánh chim vút lên không trung bay đi, tiếng hót lảnh lót khiến

núi rừng càng thêm u tĩnh.



Dưới ánh mặt trời, trên đỉnh núi, Tiểu

Ngư thuận tay nắm lấy một cành cây chĩa ngang, vững vàng đứng trên chạc

cao, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, dung nhan mỏi mệt cũng không che giấu

được vẻ thanh lệ, trong đôi mắt sáng trong, ánh mắt lại càng sắc bén mà

lạnh lùng bình tĩnh. Nàng hơi quay đầu, linh hoạt di chuyển trên những

cành cây, xuyên qua cành lá rậm rạp, cẩn thận tuần tra lại xung quanh

một lần nữa, sơn đạo phía xa, cây cối xung quanh, không bỏ sót chút nào.



Trước mắt hết thảy đều không có gì khác

trước, đỉnh núi vẫn là đỉnh núi, rừng rậm vẫn là rừng rậm, thế nhưng,

ngôi nhà ấm áp trong thung lũng kia đã không còn nữa, không chỉ có vậy,

cuộc sống tương lai của cả nhà bọn họ có lẽ sẽ khó dò, khó bước như con

đường rừng gập gềnh nhất, bởi vì trải qua một đêm này, mối thù giữa nhà

bọn họ với Cảnh Đạo Sơn kia rốt cuộc hoàn toàn kết hạ, cho dù nhà nàng

muốn thôi chuyện cho yên, đối phương cũng không chịu bỏ qua bọn họ như

vậy.



Nhổ cỏ tất diệt tận gốc, hai ngày này

hoặc công khai hoặc ngấm ngầm đều nhất định sẽ có rất nhiều người đến

lục soát khắp núi, bọn họ nếu lúc này đi không được, cũng chỉ có thể

cảnh giới gấp bội mới có thể đảm bảo an toàn cho mình. Cho nên, trong

thời gian đặc biệt này, bọn họ không ai có thời gian mà phẫn nộ, ôm oán, bi thương, cho dù trong lòng có băn khoăn đến thế nào cũng phải cố gắng mà tỏ ra kiên cường.



Huống chi… Tiểu Ngư cười lạnh, cho dù

những kẻ đó có chịu dừng tay, nàng cũng không cứ vậy mà cam chịu. Huynh

đệ họ Phạm cả đời lương thiện, chị em bọn họ lại tuổi nhỏ vô tội, không

có lý gì lại bị ám toán suýt chút nữa thì diệt môn, hiện giờ còn có thể

tâm bình khí hòa khoan dung không tính toán chẳng qua là quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà thôi. Nhất định có một ngày, nàng sẽ tự tay đòi

lại lẽ công bằng, Cảnh Đạo Sơn đê tiện kia tốt nhất có thể sống đến ngày đó!



Mang theo sát khí, một lần nữa xác định

chắc chắn quanh đỉnh núi không có gì khác thường, Tiểu Ngư cuối cùng mới hạ tầm mắt xuống đống đá nhỏ hỗn độn chất chồng lên nhau, ánh mắt cũng

từ tinh anh mà dịu dàng trở lại.



Từ góc độ này của nàng, nếu nhìn kỹ vẫn

có thể thấy có một làn khói màu trắng rất mỏng manh từ phía dưới khe đá

bốc lên, có điều, hang đá này lại ở một chỗ rất tiện, làn khói vừa bốc


“Thân mình Nhị thúc khỏe lắm, mấy ngày

mấy đêm không ngủ cũng không sao.” Phạm Đại cười hề hề, tiếng cười trầm

thấp hơn ngày trước rất nhiều, bước đến ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, ánh mắt

chăm chú nhìn ngọn lửa đang lẳng lặng cháy, trong giọng chất chứa chút

tự giễu: “Nhưng thật ra cháu và Đông Đông, là do Nhị thúc làm liên lụy

đến.”



“Cho dù đêm qua Nhị thúc không phát hiện

thấy bí mật trong hang, bọn chúng cũng sẽ tìm đến cửa.” Tiểu Ngư thản

nhiên nói, lại nghiêng đầu dựa vào vai Phạm Đại, “Nhị thúc, hôm nay ta

mới thật sự hiểu được một câu.”



“Sao, câu gì?” Phạm Đại còn chưa kịp phản ứng lại từ hành động thân mật đột ngột của Tiểu Ngư.



Cháu gái này của hắn có lẽ là tiểu cô nương tính tình kỳ lạ nhất trên đời.



Không nói đến việc trưởng thành sớm quá

mức, bình thường vốn chỉ là chút ít chuyện nhỏ thôi cũng đều tính toán

muốn chết, bất kể ngươi là trưởng bối cái gì, nếu vi phạm đến nguyên tắc của nàng, lập tức sẽ đau đầu nhức óc, không chút nể nang mà trách mắng

một trận rồi mới bàn tiếp, một chút sĩ diện cũng không để lại, thế nhưng đến khi thật sự bị bọn họ liên lụy đến, ví dụ như ba năm trước đây lần

đầu chuyển nhà và thu nhận La Đản, nàng lại nhẹ nhàng mà bỏ qua.



Còn có kiếp nạn sinh tử đêm qua, từ đầu

đến cuối cũng không nghe thấy nàng oán hận một câu, ngược lại ôn nhu săn sóc còn hơn ngày thường, thực khiến hắn không quen, nhưng mà, tại sao

hắn lại cảm thấy vô cùng cảm động đến như vậy?



“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.”

Tiểu Ngư cười cười, đẩy đẩy một thanh củi, “Tựa như cành cây này, nếu

chúng nó biết suy nghĩ, nhất định là không muốn bị người ta đem làm củi

đốt, nhưng chúng chỉ là cây cối, chẳng khác nào đã bước chân vào giang

hồ, khi nào thì bất ngờ bị người ta chặt bỏ cũng không phải chính mình

có thể làm chủ.”



“Cháu nói thế thật giống như Nhị thúc

chính là cây củi này, chỉ có thể chờ bị người ta chém giết vậy.” Phạm

Đại cười nói, không khỏi nhìn về Phạm Thông cách đó không xa, ánh mắt

tối xuống, nhưng lập tức lại trở nên sáng rực, ngực ưỡn thẳng tắp, tay

nắm chặt đầu vai Tiểu Ngư, kiên định nói: “Nhị thúc cam đoan với cháu,

chúng ta nhất định sẽ bình yên mà sống sót.”