Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 72 : Nguyên nhân thật sự của tai họa
Ngày đăng: 19:30 18/04/20
Đã sớm biết La Quảng phạm không phải tội nhỏ, nhưng không ngờ lại là
vụ án lớn như vậy, thế nhưng nếu là vụ án lớn như vậy, tại sao ông ta
không bị nhốt ở kinh thành mà lại là ở một thành trấn nhỏ như Y Dương?
“Năm đó trùm thổ phỉ không phải vẫn bị nhốt trong thiên lao sao? Tại sao lại biến thành La Quảng đó chứ?”
Bên ngoài, “lão tử mặc xác” kia tuy nghe có vẻ là kẻ thô tục, có điều cũng không phải đồ ngốc, lập tức đã nghĩ đến vấn đề này, thay Tiểu Ngư
hỏi ra.
“Đại nhân có điều không biết, năm đó trùm thổ phỉ bọn cướp tổng cộng
có hai người, một người là Gia Cát Tuân, năm đó cũng đã bị triều đình
bắt được, nhưng đến nay vẫn không chịu mở miệng cung khai cống phẩm cướp được đã đem giấu ở đâu, một người chính là La Quảng, là trợ thủ đắc lực mà Gia Cát Tuân tín nhiệm nhất, có điều La Quảng này rất im hơi kín
tiếng, hơn nữa rất nhiều người đều cho rằng hắn đã chết…”
Trong lúc hai người trao đổi, trong động, Tiểu Ngư cũng dần dần hiểu rõ được đích xác sự tình của chuyện này.
Vụ án cống phẩm bị cướp này xảy ra vào tám năm trước ở đất Thục. Vì
tầm cỡ quá lớn, lúc ấy triều đình liền lập tức phái ra cấm quân tinh anh nhất đến truy bắt, vài huyện phủ xung quanh cùng đồng thời hành động,
hai tháng sau đã bắt được đầu sỏ đám cướp là Gia Cát Tuân, nhưng vì vụ
cướp đã xảy ra được một thời gian, Gia Cát Tuân xảo quyệt kia đã đem
cống phẩm giấu đi ở một chỗ bí mật từ lâu. Quân đội triều đình liên tục
tìm hơn một tháng vẫn không thấy, không còn cách nào khác đành trước đem Gia Cát Tuân về kinh thẩm vấn, có điều bất kể nghiêm hình tra tấn thế
nào, Gia Cát Tuân cũng nhất định không chịu cung khai, vụ án cứ vậy bị
kéo dài, cống phẩm tìm không thấy, Chân Tông* long nhan nổi giận, trong cơn giận dữ ra lệnh xử phạt quan viên năm ấy
phụ trách áp tải cống phẩm, trong đó có một người chính là cấp trên của
tùy tùng, Đô Kiềm Hạt Vương Nghĩa.
Vương Nghĩa này vốn là tướng tài, trước khi cống phẩm bị cướp, hắn
từng ra sức yêu cầu thay đổi lộ tuyến, đáng tiếc là không được cấp trên
nghe theo. Sau khi Vương Nghĩa bị tước quan làm dân, vẫn không cam lòng, mang theo một đám huynh đệ liên hợp với giang hồ nhân sĩ ngấm ngầm tự
điều tra, cuối cùng hai năm sau, rốt cuộc cũng bắt được La Quảng.
Vương Nghĩa vốn định trước tìm cách để La Quảng mở miệng, tìm được
cống phẩm sau đó mới báo lên triều đình, trước nay lại có giao hảo với
huyện úy huyện Y Dương, liền đem La Quảng dưới danh nghĩa đạo tặc giang
hồ giam ở huyện nha. Không ngờ La Quảng này cũng là một kẻ ương ngạnh,
dám kéo dài đến ba năm không chịu mở miệng, đồng đảng La Quảng cuối cùng thám thính được hắn bị nhốt ở huyện nha, bày mưu cứu đi.
“Chuyện quan trọng như vậy, tại sao ngươi lại chỉ nói cho mình ta?”
Nghe xong tùy tùng kể, “lão tử mặc xác” bán tin bán nghi hỏi.
“Không dám dối đại nhân, Đô Kiềm Hạt Vương Nghĩa chính là ân sư của
tiểu nhân, những lời tâm huyết này của tiểu nhân nói với đại nhân, cũng
là ân sư bày giúp, nếu lần này đại nhân có thể giúp ân sư của ta…” Giọng tùy tùng kia đột nhiên trở nên đúng mực, chậm rãi nói, vừa khéo léo ca
tụng “lão tử mặc xác”, lại vẫn giữ được tôn nghiêm cho “Vương đại nhân”
đã sớm mất chức từ nhiều năm kia, đồng thời lại thả xuống một mồi câu
rất hấp dẫn là bắt được khâm phạm tìm được cống phẩm lập đại công.
“Đệ suy nghĩ lung tung cái gì, nếu nói như vậy, tính ra thì phải là
ta chọc họa trước mới đúng.” Tiểu Ngư thấy sắc mặt hắn không đúng,
nhướng mày, bước đến dùng sức vỗ vai hắn một cái. Ngày đó là nàng nhất
thời hứng khởi hô lên một tiếng trước, La Đản mới hét lên theo, nếu
không phải nàng… Aiz, con mẹ nó, trên đời này sao lại có chuyện trùng
hợp như thế chứ!
“Thôi thôi, các con cũng đừng tranh, có câu là phúc không phải họa,
là họa không tránh khỏi, có lẽ là ông trời từ sớm đã định trước nhà
chúng ta phải chịu khổ một lần, cũng may tất cả mọi người không sao,
chuyện này cho qua đi, về sau cũng đừng nhắc lại nữa..” Phạm Thông khụ
một tiếng, nói với Phạm Đại: “Lão Nhị, đệ đi xem lại xem bọn họ đã đi xa chưa. Nơi này không thể ở lâu, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng rời đi
thì tốt hơn.”
Phạm Đại gật đầu, quay người ra khỏi hang.
“Cha, cha nói nhiều như vậy cũng đã mệt, nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, chuyện khác hãy chờ Nhị thúc về rồi nói sau.” Thấy Phạm Thông ho khan,
sắc mặt mệt mỏi uể oải, Tiểu Ngư vội cùng Phạm Bạch Thái dìu hắn nằm
xuống, cũng cố ý bảo La Đản nhanh chóng nhóm lửa sắc thuốc, phân tán sự
chú ý của hắn, còn mình thì lại ra ngoài canh gác.
Một lúc không lâu sau, Phạm Đại yên bình trở về, mang theo một tin
tốt, nói hôm qua hắn cố ý tạo ra một “đường chạy trốn”, bọn người kia
đều theo đó mà truy tìm, có lẽ sẽ không quay trở lại khe núi này nữa.
Mọi người tò mò hỏi cái gì mà “đường chạy trốn”, Phạm Đại đầu tiên là ra vẻ bí mật, sau bị Phạm Bạch Thái cứ bám theo hỏi mãi, lại thấy Tiểu
Ngư đã bắt đầu mài đao soàn soạt, mới rốt cuộc cười hì hì, nói đó là hôm trước hắn vì ngừa vạn nhất, chợt nảy ra sáng kiến, đặc biệt bắt một con thỏ, rắc máu ra thành một đường dài, lại ngụy tạo một hồi, cho nên hôm
nay những kẻ kia vừa lục soát đến ngọn núi này, liền theo hướng kia mà
truy tìm.
Mọi người nhất thời cười ha ha, liên tiếp khen Phạm Đại thông minh,
bầu không khí bên trong hang nhất thời vui vẻ hẳn lên, dường như sự nặng nề trước đó chưa bao giờ tồn tại. Ngay cả La Đản cũng không nhịn được
mà mỉm cười, như sầu muộn đã tiêu tan, nhưng trong lòng hắn, một trận
cười sôi nổi như vậy đến tột cùng có thật sự là che phủ hết hết tất cả
được không, lại chỉ có tự trong lòng hắn rõ ràng nhất.
Ngay cả người nhà họ Phạm cũng không ai trách cứ, không ai để ý, nhưng chẳng lẽ sự tình thật sự cứ vậy mà qua?
Cho dù hôm nay qua, nhưng còn tương lai?
Cảnh Đạo Sơn muốn tìm hắn, Vương Nghĩa kia bắt được cha hắn lại tra
tấn ông ba năm trời cũng muốn tìm hắn, hiện giờ lại thêm người của quan
phủ, con đường sau này, bọn họ phải đi như thế nào mới có thể đảm bảo
mọi người đều được an toàn đây?
Một đêm này, La Đản không ngủ.