Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 73 : Qua trạm

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Ầm ầm…



Giữa trưa, đáng ra là giây phút ánh sáng

rực rỡ nhất trong ngày, nhưng hôm nay lại vì trên đầu mây đen dày đặc mà vô cùng tối tăm, u ám như trời chạng vạng, bước chân trên đường cái Tung Sơn*, gió lớn quay cuồng khiến bốn phía bụi bay mù mịt, không thể nhìn xa.

Theo tiếng sấm càng lúc càng dữ dội, những giọt mưa lớn như hạt đậu cũng nhanh chóng rơi xuống phủ ướt hết cát bụi, chỉ trong chốc lát, một cơn

mưa to như trút đã bao trùm khắp chốn, hiển hiện ra hết sự dữ dội của

thiên nhiên.



Đường cái ngập chìm trong biển mưa, từ

lâu đã không còn thấy bóng dáng một người đi đường nào. Hiện giờ tuy

thời tiết đã ấm lên, nhưng nếu bị cơn mưa này xối ướt cũng không phải

chuyện đùa, cơ thể khó tránh khỏi một trận phong hàn, vậy nên từ lúc

trời chuyển sắc, mọi người đều mau chóng đi tìm một chỗ trú mưa, có điều đám quan binh mấy ngày trước đã nhận lệnh lập trạm kiểm soát trên đường cái thì không được may mắn như thế.



Bên cạnh trạm gác tuy có một cái lán nhỏ

dựng sơ sài lợp bằng cỏ có thể tránh mưa, nhưng lán này rộng chẳng hơn

lòng bàn tay, lại không có bốn vách tường, trận mưa chỉ to một chút, mọi người trú mưa đã cố gắng chen lấn nhau vào giữa nhưng quần áo vẫn bị

ướt hơn phân nửa, cả đám quan binh nhất thời liền mắng đến tận trời.



“Mẹ nó, đám khốn kiếp kia đều mù hết rồi

chắc, không nhìn thấy lão trời quỷ này đổi sắc hay sao, áo tơi cũng

không thèm đưa đến cho chúng ta một cái?”



“Bọn chúng ghen tị chúng ta còn không

kịp, còn đem đồ che mưa đến cho chúng ta mới là lạ, tên Trư Nhị kia còn

chua loen loét hỏi chúng ta đã vớt được bao nhiêu béo bở rồi.”



“Phì, béo bở cái rắm, mưa to thế này, kẻ nào còn ngốc mà chạy trên đường chứ?”



“Ồ, Lý ca, ngươi đừng có nói, thật sự có kẻ ngốc đến. Xem kìa!”



Một quan binh tinh mắt hô lên, mọi người

vội nhìn lại, chỉ thấy trong màn mưa trắng xóa, quả nhiên có một chiếc

xe đang lắc lư chạy về phía trạm gác, trong mưa gió thỉnh thoảng lại

truyền đến tiếng thét to: “Giá… giá…”.



“Bản ca. Ngươi qua đó.”



“Á, ta đi sao? Mưa to như thế..” Một quan binh mập mạp ngớ ra, nói.



“Bảo ngươi đi thì phải đi, lắm lời cái
không cửa này đúng là không nhất định có thể qua được.” Tiểu Ngư đóng

giả nha hoàn cười nói, trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn

Không Sắc trêu chọc: “Thế nào? Không Sắc sư phụ? Tuy rằng khiến ngài

chịu thiệt làm nữ nhân một lúc, nhưng lần hạ mình này cũng là đáng giá

đấy chứ?”



Ngày đó sau khi quan binh soát núi, tuy

rằng tạm thời an toàn, nhưng nếu muốn thuận lợi rời khỏi Nhữ Châu cũng

không phải là chuyện dễ dàng, nhất là lần thứ hai Phạm Đại lén xuống núi thám thính, lại phát hiện cả nhà họ đều bị vẽ chân dung truy nã, hơn

nữa một bức họa lại vẽ hai huynh đệ giống nhau đến bảy tám phần.



Làm thế nào mới có thể thoát đi dưới tình hình tranh chân dung truy nã đã bị dán khắp nơi, lại còn thuận lợi

tránh khỏi tai mắt của quan phủ và Cảnh Đạo Sơn?



Sau một phen vắt óc suy nghĩ, Tiểu Ngư

trước tiên nghĩ đến thuật dịch dung hóa trang thường thấy trong phim hay tiểu thuyết. Vì thế, hôm sau Tiểu Ngư liền thử búi tóc mình thành kiểu

phụ nhân, cùng sử dụng phương pháp lần trước “mượn” một bộ đồ nữ trà

trộn vào trấn lén lút mua đồ dùng cần thiết. Trở lại sơn động hóa trang

một hồi, mọi người thật sự nhất thời nhận không ra vị phu nhân thiên

kiều bá mị kia lại chính là Không Sắc.



Vì để cẩn thận, xác định xong phương pháp đào tẩu xong, bọn họ cũng không lập tức xuống núi, mà dùng hai ngày

nghiên cứu làm sao có thể vào vai các nhân vật càng giống hơn, đồng thời cũng để kỹ thuật hóa trang của Tiểu Ngư thuần thục hơn. Đến lúc càng

không dễ lộ ra sơ hở, mới để cho Không Sắc thân là “phu nhân” mang theo

con gái, nha hoàn và gia đinh độc nhãn long đi mua một chiếc xe lừa, lại ở ngoài ba mươi dặm mới đến điểm đã hẹn trước đón “lão gia” lên xe.



Về phần Phạm Đại, hắn mang theo Bối Bối

có bộ lông nổi bật hiếm có, bí mật ẩn núp ở khoảng cách gần đi theo bảo

hộ. Hắn võ công cao cường, lại đi một mình, muốn tránh khỏi những quan

binh này tự nhiên là chuyện nhỏ, một hồi này, chắc chắn đã ở chỗ rẽ bí

mật phía trước chờ mọi người.



“A di đà Phật!”



Thấy Tiểu Ngư trêu chọc mình, một thân

mặc theo kiểu phụ nhân, trên mặt còn vẽ mi điểm phấn, Không Sắc vội cúi

đầu chắp tay đọc phật hiệu, mang tai nhanh chóng đỏ ửng, không dám nói

thêm một câu, lại không biết ngượng ngùng như vậy lại thật càng phù hợp

với danh hiệu “mỹ nhân” mà Tiểu Ngư đang trêu chọc.