Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 74 : Xác định phương hướng

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Mưa to xối xả đến nhanh mà đi cũng nhanh, hơn nửa canh giờ sau, sắc trời như bất ngờ bị lột mất một lớp da cũ ảm

đạm, lộ ra màu xanh lam tươi tắn trong vắt, dưới ánh nắng trời, một giọt sương treo trên đầu chiếc lá nhọn hoắt, ánh sáng bị khúc xạ lấp lánh

xinh đẹp, khiến rừng cây và đồng ruộng trông càng thêm tràn ngập sức

sống.



“A, tỷ tỷ mau nhìn kìa, cầu vồng!” Trên

sườn núi, Phạm Bạch Thái hưng phấn kéo tay áo Tiểu Ngư, ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn vòng cung xinh đẹp phía chân trời.



“Ừ, thấy rồi, cầu vồng đẹp quá.”



Tiểu Ngư ôm cáo con Bối Bối, mỉm cười

nhìn chăm chú, hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, trong lòng đột nhiên hiện lên mấy câu của một bài hát đã nghe từ rất lâu: sau cơn mưa rồi trời lại sáng, xin hãy tin sẽ có cầu vồng, mưa gió đến hãy cứ đón nhận, em vẫn luôn ở bên cạnh anh..*



Giờ phút này đứng trước cầu vồng, sợ hãi

lẫn kinh hoàng đêm đó giống như cơn mưa lớn vừa rồi, đều đã rơi hết

xuống lẫn vào bùn đất dưới chân, ngấm sâu vào lòng đất. Còn tương lai

của bọn họ, tuy rằng tạm thời còn giống như con đường lầy lội khó đi

trước mắt, nhưng đường dù có nhiều bùn lầy hơn nữa cũng sẽ đến lúc khô

ráo, những ngày gian nan rồi cũng sẽ dần đi qua, chỉ cần cả nhà còn ở

bên nhau, như vậy, hy vọng sẽ mãi mãi tốt đẹp giống như cầu vồng trước

mắt.



“Đúng là cầu vồng kìa, hình như đã rất

lâu rồi ta chưa nhìn thấy.” Phạm Thông bước lên phía trước, đồng thời ôm chặt vai hai chị em, cảm khái: “Hiện giờ tất cả mọi người đều có thể

thuận lợi thoát được, thật là không dễ, chỉ tiếc căn nhà kia… Đúng rồi…

Tiểu Ngư!”



“Hmn?” Tiểu Ngư phát ra một tiếng bằng giọng mũi.



“Chúng ta… còn bao nhiêu tiền?” Phạm Thông do dự một chút, nhưng rồi vẫn hỏi tiếp.



Muốn làm gì? Tiểu Ngư nhất thời khó hiểu, quay đầu nhìn hắn.



“Chúng ta hại nhà của người ta bị đốt, cũng không nên cứ vậy mà bỏ đi phải không?” Phạm Thông thở dài.
(Tiểu ẩn vu dã, đại ẩn vu thị: đại để nghĩa là ẩn cư ở nơi hẻo lánh là thường, ẩn cư ở nơi thành thị mới là hay nhất.)



“Thành lớn?” Phạm Thông nghẹn họng nhìn trân trối. “Nhưng mà Tiểu Ngư, chúng ta hiện giờ là tội phạm quan phủ truy nã đó.”



“Chính bởi vì chúng ta là tội phạm truy

nã, nên bất kể là quan phủ hay Cảnh Đạo Sơn mới càng không thể ngờ được

chúng ta lại ở trong thành lớn.” Tiểu Ngư càng nói càng cảm thấy suy

nghĩ rõ ràng, “Vấn đề tranh truy nã chúng ta không cần quá lo lắng, quan phủ truy nã là hai người đàn ông giống nhau như đúc mang theo hai đứa

con trai, một đứa bé gái và một hòa thượng, nhưng hiện giờ Nhị thúc ẩn

núp kín, chúng ta lại cải trang cách ăn mặc, chỉ cần chúng ta cẩn thận

giấu mình đề phòng, bọn họ sẽ rất khó nhận ra chúng ta.”



“Thế nhưng chúng ta không thể cứ mãi cải

trang như vậy được đúng không?” Phạm Thông cau mày nhìn thoáng qua cái

xe, trên đó còn đang ngồi một vị “phu nhân” nữa kìa!



“Đương nhiên đây chỉ là một cách tạm

thời, không phải nói chúng ta sẽ cả đời đều cải trang như vậy.” Tiểu Ngư cười nói. “Chờ chúng ta đến được thành lớn, lại tìm cách khác che giấu, nhân khẩu ở thành lớn rất đông, quan phủ không thể mỗi ngày đều lục

soát được đúng không? Đừng quên, bọn họ vì phòng ngừa người khác tranh

công, hiện giờ còn chưa dám đem chuyện công khai hết ra, do đó liền cho

chúng ta cơ hội.”



“Tuy nói như vậy, nhưng chúng ta ngoại

trừ săn thú cũng không còn nghề nào khác, hơn nữa trong thành không

giống như ở nông thôn, cái gì cũng đắt, chi tiêu nhất định sẽ rất lớn,

chúng ta sẽ sống thế nào?” Phạm Thông vừa uể oải vừa bất đắc dĩ.



“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nhất

định sẽ có cách.” Tiểu Ngư lại vẫn thoải mái, căn bản không lo về vấn đề này, kinh tế đời Tống phát triển như vậy, nhất định sẽ có cơ hội khởi

nghiệp, sao phải sợ không tìm thấy việc gì làm chứ? Cho dù không có việc làm thích hợp, nàng cũng có thể nghĩ cách làm ăn buôn bán nhỏ được mà!



Đến thời đại này đã hơn ba năm, nàng còn chưa có lúc nào dùng đến vốn liếng có từ kiếp trước của mình đâu!