Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 75 : Nửa chén say

Ngày đăng: 19:30 18/04/20


Xe lừa thong dong đi trên đường cái, tuy

dọc theo đường đi ngoài xóc nảy thì vẫn là xóc nảy khiến người ta đau

hết cả thắt lưng xương sống, hơn nữa tốc độ lại chậm đến kỳ lạ, nhưng dù sao cũng không khiến bất luận kẻ nào nghi ngờ, mấy ngày trôi qua bình

an.



Đương nhiên, đây cũng không phải nói

không có ai đuổi bắt bọn họ, thực tế, bọn họ có mấy lần đã lướt qua quan binh hay những kẻ giang hồ giả làm người thường. Có lần nghỉ chân trong quán trà, bọn họ thậm chí còn nghe thấy mấy người giang hồ đang hỏi chủ quán trà, có từng thấy hai người anh em sinh đôi mang theo ba đứa con

trai và một đứa bé gái đi qua không, khiến tất cả mọi người kinh hãi

không khỏi toàn thân đề phòng, tim đập như nổi trống, không ngờ mấy

người giang hồ này lại chỉ vô tình quét mắt nhìn thoáng qua bọn họ một

cái liền thất vọng, nghênh ngang bỏ đi, khiến mọi người mất công sợ bóng sợ gió một hồi, có điều, sau lần đó cũng cảm thấy yên tâm hơn.



Còn chuyện đi về đâu, sau khi bàn bạc một hồi, tất cả mọi người cảm thấy nếu muốn “đại ẩn vu thị”, chẳng bằng đơn giản đến kinh thành luôn.



Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn

nhất, cho dù Cảnh Đạo Sơn có hiểu rõ về hai huynh đệ đến đâu đi chăng

nữa, cũng tuyệt đối không thể ngờ được phương hướng của một nhà bọn họ

lại do một đứa bé gái là Tiểu Ngư hạ quyết sách.



Đối với quyết định này, lúc đầu Không Sắc còn hết sức lo lắng, vì Hạ Tủng dòm ngó mỹ sắc của hắn cũng ở ngay

trong kinh thành, nếu bị hắn đụng trúng chẳng phải là chui đầu vào lưới? Nhưng nghĩ lại thì, kinh thành dân cư phức tạp, không đến trăm vạn cũng mấy chục vạn, chỉ cần mình ở trong nhà không ra ngoài, lại có thể dễ

dàng gặp phải như vậy? Huống chi trước mắt hắn toàn bộ đều dựa vào nhà

họ Phạm che chở, nếu một mình rời đi, thiên hạ tuy lớn nhưng một thư

sinh yếu ớt như hắn làm sao có thể bảo vệ chính mình?



Sau khi suy đi tính lại, dưới sự trưng

cầu ý kiến của Tiểu Ngư, Không Sắc vẫn đành bất đắc dĩ mà tỏ vẻ đồng ý.

La Đản vốn dĩ không chủ động phát biểu ý kiến lại càng không có dị nghị

gì, thực tế cho dù hắn có suy nghĩ khác, cũng sẽ không nói ra.



Bởi vì hắn không có tư cách, từ ba năm

trước khi hắn bị cha ruột đột ngột phó thác cho sư phụ, hắn đã không có

tư cách, lại càng đừng nói đến bây giờ. Hắn đã liên lụy đến gia đình sư

phụ quá nhiều, thật sự hy vọng ông trời có thể ban cho hắn một cơ hội

báo đáp cũng như bồi thường.



Trong thùng xe. Mấy ngày qua, cuối cùng Tiểu Ngư cũng lần đầu dùng một ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá lại Không Sắc.




“Lần này Tiểu Ngư cũng quá mệt rồi, để nó nghỉ ngơi sớm một chút cũng tốt.” Nhìn con gái, trong ánh mắt Phạm

Thông tỏa ra đầy ắp ánh sáng yêu thương, cúi đầu thở dài.



Phạm Đại gật đầu, đang định ôm lấy Tiểu

Ngư, La Đản ở bên lại đứng dậy: “Sư thúc, dù sao con cũng không uống

được rượu, để con đưa sư tỷ về phòng cho!”



Không ngờ được La Đản lại nói ra lời

không hợp lễ như vậy, Không Sắc vẫn giữ nghiêm lễ tiết thế tục nhất thời mẫn cảm đưa mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt La Đản vẫn nguyên vẻ bình tĩnh, giống như căn bản không ý thức được nam nữ khác biệt.



“Ờ, cũng được, ta còn chưa uống đã ghiền

đâu!” Khác với Không Sắc, Phạm Đại vốn dĩ vô tâm vô phế căn bản không ý

thức được kiêng kỵ này, thuận tay trao Tiểu Ngư lại cho La Đản, còn mình lại ngồi xuống, nhanh chóng nâng chén lên nói với Phạm Thông: “Đại ca,

đến, chúng ta làm một ly, đêm nay chúng ta cũng hãy vui vẻ uống một trận đã đời!”



“Nhị đệ, uống rượu cũng được, nhưng chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, ngàn vạn lần không thể uống say.” Phạm Thông nghiêm mặt nói, lại cũng giống đệ đệ của mình, không cảm

thấy La Đản đưa con gái trở về phòng có gì không đúng, Phạm Bạch Thái

bắt chước cười ha hả nhấc vò rượu nhỏ lên, tính toán đúng lúc rót rượu

cho hai người.



Chẳng lẽ nàng đã sớm được hứa gả cho sư đệ của mình sao?



Thấy người nhà họ Phạm đều bộ dáng đã

quen, lại nhìn La Đản cẩn thận ôm ngang người Tiểu Ngư đi về phía một

phòng khác, tâm tình Không Sắc đột nhiên suy sút.



Ngoài hành lang, đêm đen như nước, gió

xuân ấm áp dịu dàng phất qua, La Đản cúi đầu nhìn kỹ dung nhan đang say

ngủ trong lòng, bình tĩnh trên mặt rốt cuộc tan thành mảnh vụn, thay vào đó là vẻ phức tạp sầu lo mà thiếu niên đang tuổi trẻ như vậy đáng ra

không nên có.



Nếu một năm thọ có thể đổi lấy nhiều thêm mấy bước đi lúc này, hắn thà bớt sống đi hai mươi năm, chỉ vì ba năm

nay, đây là lần đầu tiên hắn có thể tiếp xúc với người trong lòng gần

đến thế, càng hơn nữa là, có lẽ đây cũng là lần duy nhất trong đời hắn

có thể thực sự ôm nàng chặt trong lòng như vậy.