Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 77 : Bến tàu có chuyện bất bình

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Lại là một ngày trời chiều ngả bóng về

tây, bên bờ sông, cỏ lau xanh rì rậm rạp phơ phất theo làn gió muộn ấm

áp, chân trời những dải mây lớn nhuộm đỏ ánh chiều tà, trông như những

dải lụa trên xiêm y đầy màu sắc của các nàng tiên, vẻ đẹp mộng ảo tựa

như tiên cảnh. Nắng chiều xiên nghiêng dường như càng tô đậm thêm cảnh

đẹp, bầu trời màu lam khắp ba phía đông nam bắc lại càng thêm xanh trong vắt khiến lòng người say đắm, ngóng nhìn cảnh thiên nhiên trời ban

trước mắt, tin rằng không ít người sẽ hận thời gian không thể dừng lại,

giữ nguyên vĩnh viễn cảnh đẹp trước mắt.



Nàng ngồi ở đầu thuyền nhìn theo nắng

chiều, lúc này đã chìm đắm say mê trong cảnh đẹp ấy, lại không biết

trong mắt một vài người nào đó, gương mặt tuyệt đẹp cùng với nụ cười

nhàn nhạt mơ màng kia còn đẹp hơn ráng chiều qua trăm ngàn năm được bao

đời văn nhân tao khách ca ngợi, ngay cả những chuỗi bọt nước mà cặp chân trần của nàng buông ngoài thuyền khỏa tung lên cũng lấp lánh trong suốt xinh đẹp ngay cả ngọc trai cũng không thể sánh bằng.



Con thuyền nhỏ chậm rãi di chuyển giữa

sông, trời và đất dường như đều chìm đắm trong một trạng thái “khoan

thai thong thả”, hết thảy đều có vẻ thật tĩnh lặng, thật yên bình, khiến con người trong khi ngơ ngẩn chợt sinh ra một loại ảo giác cả đời đều

có thể bình an và vui thích như vậy. Như động tác chống thuyền của người chèo thuyền, đầu tiên dùng một cây trúc thật dài chống xuống nước, đẩy

đi hơn một thước dài, rút lên, sau đó lại như cá chìm sâu vào nước, lại

đẩy lại thu, giống như vĩnh viễn cũng không thay đổi.



“Cô nương, phía trước chính là bến

thuyền, cô vẫn nên nhanh chóng thu chân lại đi, nếu va quệt phải thuyền

người khác thì không tốt đâu.” Khi hoàng hôn đã hoàn toàn buông xuống,

người chèo thuyền lớn tuổi cười ha ha nhắc nhở.



“Cám ơn đại gia.” Tiểu Ngư bừng tỉnh lại, lúc này mới nhận thấy phía trước không xa đậu không ít thuyền, trên bờ

người đến người đi, đúng là bất giác đã đến nơi đậu thuyền đêm nay. Nàng mỉm cười ngọt ngào với người lái thuyền, hai chân cố bướng bỉnh quẫy

nghịch nước một lần cuối rồi mới rụt về.



“Tỷ tỷ, cho tỷ nè.” Phạm Bạch Thái vẫn mặc trang phục tiểu cô nương cười hì hì chạy tới, đưa cho nàng một miếng vải lau chân.



“Cám ơn!” Tiểu Ngư cười buông tay thả Bối Bối ra, thản nhiên lau khô hai chân rồi đi tất xỏ giày vào, tùy ý nhìn

thoáng xung quanh, đã thấy La Đản ngồi ở cửa khoang thuyền và Nhạc Du vì say sóng mà có vẻ bệnh ngồi dựa vào vách khoang, không hẹn mà cùng

tránh khỏi tầm mắt của nàng, ngược lại so với nàng còn có vẻ xấu hổ hơn, không khỏi mỉm cười.



Với thời đại này mà nói, nàng một cô bé
Ack… Hồ ly? Là một con cáo lông đỏ?



Dù Tiểu Ngư có bình tĩnh nữa, hiện giờ

cũng không thể không sửng sốt. Cái bóng màu đỏ kia tuy rằng chạy rất

nhanh, nhưng nàng vốn nhãn lực hơn người, hơn nữa ngày ngày đều ở cùng

Bối Bối, sớm đã quen với tốc độ nó chạy trốn, sao có thể không nhận ra

đó là một con cáo có bộ lông màu đỏ rực như lửa chứ? Hơn nữa, vừa rồi

thiếu niên kia lại rõ ràng hô lên một tiếng Nhạc Nhạc.



Nhạc Nhạc? Cáo lông đỏ? Chẳng lẽ thật sự

là con cáo con năm đó sao? Nhưng Nhạc Nhạc sao lại có thể ở đây chứ,

nàng rõ ràng là bán nó cho một tiểu chính thái xinh đẹp siêu có tiền mà!



“Ngao!” Không đợi Tiểu Ngư kịp hiểu rõ

hết thảy, chỉ nghe một tiếng cáo kêu to, lại là một thân hình đỏ rực

chạy vụt lên bờ sông, nháy mắt đã chui vào trong đám cỏ lau rậm rạp, lần này, cái bóng màu đỏ đó là từ bên chân Tiểu Ngư chạy đi.



“Bối Bối!” Lần này, Tiểu Ngư rốt cuộc không kịp nghĩ gì nữa, vội nhảy vọt lên bờ, cũng đuổi theo sau.



“Tỷ tỷ!”



“Tiểu Ngư?” Biến cố khiến mọi người đều

nhất thời sợ ngây người, Phạm Thông thậm chí còn lỡ lời quên gọi Tiểu

Ngư là Ngư Nhi mà hô thẳng tên nàng, may là hình như không ai để ý đến,

sự chú ý của mọi người đều đặt lên trên chiếc thuyền kia.



“Không cần lo lắng, mọi người cứ ăn

trước, ta sẽ trở lại.” Tiểu Ngư không quay đầu chỉ dặn với lại một câu,

thân ảnh rất nhanh đã biến mất trong rừng cỏ lau um tùm.



“Ta cũng đi.” La Đản lập tức đứng dậy, nhưng mới đứng lên đã bị người khác giữ chặt.



“Không cần.”



Ngăn cản lại không ngờ lại là Phạm Thông, chỉ thấy ánh mắt hắn liếc mắt ám chỉ về phía đuôi thuyền. La Đản nhìn

theo, đã thấy Phạm Đại vốn dĩ vẫn nằm ở đuôi thuyền mà ngủ không biết đã biến mất từ lúc nào.