Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 78 : Nhân sinh hà xứ bất tương phùng

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


Phía sau rừng cỏ lau ven sông là những

cây bụi thấp trồng thưa thớt, rồi tiếp đến là cánh đồng trồng toàn hoa

màu tô điểm thêm cho cảnh thôn quê, thêm nữa hoàng hôn đang bao trùm,

thiếu niên gắng sức chạy trốn, nhất thời cũng giấu diếm được vết tích,

hai con cáo lại càng không dễ dàng tìm thấy.



Tiểu Ngư cũng không vội, nhìn thoáng qua hướng thiếu niên chạy trốn rồi quay đầu nhìn lại phía sau.



“Ối chao!” Dường như chỉ chờ ánh mắt của

nàng nhìn đến, người đàn ông vừa bị thiếu niên xô ra vừa đuổi lên bến

thuyền, bỗng chốc như bị buộc chân lại mà ngã bịch, cái trán đập mạnh

xuống tấm ván gỗ nghe đánh cốp một tiếng, nghe ra thì bị ngã không nhẹ,

trên thuyền lớn, những người khác sớm đã trông thấy mà hoảng, vội chạy

lên đỡ hắn dậy.



“Hai người các ngươi, còn không nhanh

nhanh đuổi bắt thằng ranh kia trở về đánh một trận…” Người đàn ông bị

con cáo cắn ôm tay trái của mình nhếch miệng, “Ối chao, đau chết mất…

còn có con cáo kia… Ack.. hai tên đồ bỏ kia, học gì không học, lại muốn

học ngã lăn quay…”



“Hì hì…”



Có Nhị thúc ra tay, mấy tên này coi như

nhận được bài học, nhìn người đàn ông kia vừa tức vừa nóng vội suýt chút nữa thì phát điên, Tiểu Ngư nhịn không được che miệng cười thầm, không

còn băn khoăn gì nữa nhẹ nhàng lao vút về hướng thiếu niên biến mất,

đồng thời không quên nương theo cây cối xung quanh che giấu cho mình.



Vừa vòng qua một lượt hơn mười ngôi nhà

ít ỏi trong thôn, Tiểu Như nhanh chóng khóa mục tiêu tại một mô đất nhỏ

sau thôn, không nhanh không chậm tiến đến, quả nhiên, mới đến gần mô đất dốc chẳng cao hơn đầu người đó, liền nghe thấy tiếng thở hổn hển nặng

nề, cùng tiếng kêu của hai con cáo.



Ha, nàng còn tưởng hắn thực sự có thể

chạy chứ, thì ra mới một đoạn ngắn như vậy đã không chịu nổi! Nhìn thiếu niên hai tay chống xuống đầu gối, lưng cong lại cúi xuống thở phì phò,

Tiểu Ngư nhịn không được phì cười.



“Ai?” Thiếu niên kia lập tức như chim sợ

cung tên mà nhảy dựng lên, theo động tác quay đầu rất mạnh của hắn,
người ôm lấy nó, tuy rằng dùng một từ ‘này’, nhưng nụ cười mỉm và ngữ

khí trong đó lại không còn ý công kích nữa.



“Ta làm chi phải nói cho ngươi?” Thiếu niên hừ nói, vẫn đang giận dỗi và phòng bị nặng nề.



“Tôi tên là Phạm Tiểu Ngư, nể mặt Nhạc

Nhạc và Bối Bối hôm nay khó lắm mới gặp được nhau, chuyện trước kia của

chúng ta coi như là chuyện cũ bỏ qua chứ?” Tiểu Ngư đầu tiên thoải mái

nói.



Ai bảo thực tế tuổi tâm lý của nàng so

với tiểu chính thái này… ồ không, hiện tại hẳn là mĩ thiếu niên, so với

mĩ thiếu niên này lớn hơn nhiều như vậy chứ, nếu so đo nữa không phải là Tiểu Ngư nàng quá lòng dạ hẹp hòi rồi sao? Hơn nữa, nói thật, Bối Bối

có thể cùng anh em nó gặp lại, quả thật là một chuyện đáng để vui mừng,

cho nên nể mặt Nhạc Nhạc, hôm nay nàng giúp đỡ mĩ thiếu niên nghèo túng

này một phen vậy!



“Đinh Triệt.”



Mỹ thiếu niên vẫn dùng mũi hừ ra hai

tiếng, vẻ mặt kiêu căng, nhưng vừa nói được đến đó, một tràng tiếng ùng

ục vang như sấm ầm ĩ kêu lên, gương mặt tuấn tú của thiếu niên qua vài

năm nữa tuyệt đối có thể khiến mọi nữ nhân ngừng thở hét chói tai, lúc

này không thể khống chế nổi mà đỏ lên rừng rực.



Tiểu Ngư suýt chút nữa lại phá lên cười,

có điều tuy rằng nàng chỉ tiếp xúc với mĩ thiếu nên này không nhiều

nhưng cũng vô cùng rõ ràng sự kiêu ngạo của hắn, nghĩ đến tình cảnh vừa

rồi của hắn, hiếm khi cảm thấy có chút thông cảm, lập tức vờ như không

nghe thấy, chỉ vuốt ve Bối Bối trong lòng, làm ra vẻ như tùy tiện nói:

“Đi thôi, đã muộn thế này, Nhạc Nhạc nhất định đã đói, không bằng tôi

mời mọi người ăn cơm tối vậy!”



Đi mấy bước, vẫn thấy Đinh Triệt mặt còn

đỏ bừng do dự đứng tại chỗ, biết hắn da mặt mỏng, lại giục: “Đi thôi,

chẳng lẽ cậu không muốn chúc mừng Nhạc Nhạc và Bối Bối gặp nhau một chút sao?”



Đinh Triệt mím môi một chút, rốt cuộc cũng nhấc chân dời bước.