Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)

Chương 79 : Nghé con và trang tuấn kiệt bé nhỏ

Ngày đăng: 19:31 18/04/20


“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”



Ra khỏi thôn, cảm giác được Tiểu Ngư đang dẫn hắn quay về hướng bến sông, Đinh Triệt lại cảnh giác dừng chân lại.



“Cứ yên tâm, tuy rằng nhìn bộ dạng cậu

nhất định có thể bán được không ít tiền, có điều nể mặt cảm tình giữa

cậu và Nhạc Nhạc tốt như vậy, tôi sẽ không bán đứng cậu.” Tiểu Ngư quay

đầu lại cười.



Đi thêm hai

bước nữa, thấy hắn vẫn còn chần chừ không chịu đi, trong lòng lại dậy

lên tà ác: “Có điều, tôi nghe nói có nhiều quan to quý nhân rất thích

thiếu niên trẻ trung tuấn mỹ, nếu cậu một người ở tại chỗ này, đột ngột

bị người ta dùng bao tải chụp đầu thì cũng đừng có hối hận nhé!”



Đinh Triệt sắc mặt lập tức trắng bệch, cắn răng nói: “Ta sao biết được ngươi không có ý xấu?”



“Ý xấu? Tôi thì có thể có ý xấu gì được?” Tiểu Ngư nhướn mi, giơ tay so so cái đầu của hắn chỉ cao hơn mình chừng ba tấc, cười quỷ dị: “Cậu sẽ không cho tôi là sơn trại nữ vương gì gì

đó, muốn bắt cậu làm áp trại tướng công đấy chứ? Nói thật thì, tôi thích nam nhân cao lớn cường tráng một chút, thân thể bé nhỏ này của cậu còn

chưa phù hợp với yêu cầu của tôi đâu.”



“Ngươi…” Lần này lập tức liền đụng trúng

chỗ đau của Đinh Triệt, lòng tự trọng bị đả kích nghiêm trọng, thiếu

niên phẫn nộ nhìn nàng, không chút do dự xoay người bước đi.



“Này, cậu muốn đi đâu vậy?” Ha, cậu nhóc

này đúng thực là cá tính, nhìn đến thằng nhóc xấu xa kiêu căng tự đại

ngày đó hiện giờ bị mình chặn họng nói không ra lời, Tiểu Ngư cảm thấy

tâm tình thật sự là tốt, hoàn toàn quên vừa rồi mình còn định hào phóng

một chút.



“Không cần ngươi quản.” Đinh Triệt không quay đầu lại.



“Nếu không phải bởi vì Nhạc Nhạc, tôi

cũng chẳng muốn quan tâm đến cậu!” Tiểu Ngư nhịn cười, biết rằng trêu

chọc đứa bé đáng thương này có vẻ là hơi quá đáng, nhưng vẫn nhịn không

được đùa thêm hắn vài câu nữa.



“Nhạc Nhạc là của ta.” Đinh Triệt lập tức xoay người, đương nhiên còn không quên lùi lại về phía sau từng bước,

cứ như chỉ cần Tiểu Ngư muốn ra tay cướp Nhạc Nhạc liền lập tức bỏ chạy.



“Cho dù nó có là của cậu..” Thái độ bảo

vệ của Đinh Triệt với Nhạc Nhạc khiến Tiểu Ngư thoáng có chút cảm động,
Tiểu Ngư liền trợn mắt xem thường: “Cha,

cha có lòng tốt muốn giúp đỡ người ta, cũng phải xem trước xem người ta

có tin mình hay không mới được.”



Tạm thời thu nhận qua một đêm nàng không

phản đối, vấn đề là nàng khó có khi làm chuyện tốt thì người nào đó

ngược lại không thèm cảm kích ấy chứ!



“Cám ơn!” Ngay khi Tiểu Ngư nghĩ Đinh

Triệt sẽ giữ im lặng hoặc tiếp tục kiêu ngạo mà cự tuyệt, thì bất ngờ,

hắn lại thấp giọng có lễ mà nói một tiếng tạ ơn.



Ồ, chú nghé con* ban nãy thoáng chốc đã trở thành một trang tuấn kiệt bé nhỏ** thức thời rồi sao? Nàng còn tưởng rằng nó sẽ kiên trì ở lại trên bờ để đề phòng và tùy thời chạy trốn chứ.



*(Nguyên văn: Tiểu nghé con): ý nói tính ngang bướng hung hăng (như trâu bò) của đứa trẻ.



**(Nguyên văn: Tiểu tuấn kiệt): thoát ý từ câu “thức thời mới là trang tuấn kiệt”.



Tiểu Ngư không khỏi nhíu mày một chút,

Phạm Thông thì đã mặt mày hớn hở, vội vàng tiến lên vạch đám cỏ lau ra

kéo hắn lên thuyền: “Đến đây, chúng ta lên thuyền ăn, trên thuyền có

canh nóng, cũng ấm áp, ta còn có con…”



“Khụ khụ..” Tiểu Ngư ho mạnh mấy tiếng.

“À… ha ha… đi thôi, lên thuyền nói sau.” Phạm Thông vội đem chữ “trai”

phía sau chữ “con” nuốt lại, vừa kéo Đinh Triệt vẻ mặt nghi ngời, vừa cố ý giúp hắn che chắn phía thuyền lớn.



Động tác ấy quả nhiên khiến cảnh giác của Đinh Triệt giảm đi rất nhiều, tuy nói cha con nhóc này có vẻ gì đó kỳ

lạ, nhưng vẫn không phản kháng đi theo hắn.



Tiểu Ngư không tỏ ý gì, lui qua một bên

để bọn họ đi trước, trong lòng hạ quyết tâm, quyết định đợi ngày mai

thuyền lớn kia đi rồi, nàng sẽ để thằng bé này rời thuyền, thích đi đâu

thì đi.



Về phần lộ phí, nếu nó thông minh, đem

quần áo trên người bán đi, ít nhất cũng được hơn mười xâu tiền, tiết

kiệm một chút cũng đủ chi tiêu, cho nên nếu không phải cùng đường mạt

lộ, nhà họ Phạm bọn họ cũng không có nghĩa vụ phải loạn làm người tốt,

dù sao cũng chẳng ai cậy được vào cái gọi là trách nhiệm cứu vớt, huống

chi đối với vị công tử đại gia này mà nói, chịu nhiều trải nghiệm và khó khăn một chút, sớm có nhiều hiểu biết với cuộc sống hiện thực cũng

không nhất định là chuyện xấu.