Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 8 : Đêm lên trấn trên
Ngày đăng: 19:29 18/04/20
Ads
Edit: Rùa River
“Cám ơn Trương đại thúc, nhưng có cha bên cạnh bảo vệ rồi, Tiểu Ngư
sẽ không sợ, hơn nữa cha tính toán không tốt lắm, ta sợ ông ấy tính
sai.” Tiểu Ngư trong mắt toát ra thần thái cảm kích, nhưng là ngoài mềm
trong cứng.
Phạm Thông vừa nghe Tiểu Ngư nói lập tức cảm động không ngớt, tinh
thần anh hùng đại trướng, tự động bỏ qua tình tiết Tiểu Ngư căn bản ngay cả khóe mắt cũng không liếc hắn một cái, mà nhìn chằm chằm vào Trương
Đức Tuyên.
Tục ngữ nói, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, người này mũi to, con ngươi
loạn chuyển, có thể đoán ra hắn nhất định đang muốn khi dễ phụ thân. Con mẹ nó, cái lão mập vi phú bất nhân này, trong nhà có nhiều tiền như vậy còn muốn chọc ngoáy đến hạng dân chúng cùng khổ. Càng muốn điên hơn là, túi cơm kia mặc dù có võ công nhưng cố tình lại để người ta khi dễ.
“Không đâu, cha ngươi không tính được, Trương đại thúc sẽ giúp a!”
Trương Đức Tuyên vội nói. “Yên tâm, Trương đại thúc tuyệt đối sẽ không
tính nhiều của các ngươi hơn một xu nào.”
“Nhưng vừa rồi Trương đại thúc hình như cũng tính lầm đấy thôi.” Tiểu Ngư trong lòng khinh bỉ Trương Đức Tuyên trợn mắt nói dối, ngoài mặt
lại khẽ nhíu cặp mày nhỏ, nghiêm trang giơ ngón tay tính, dùng thanh âm
non nớt nói: “Vừa rồi ông nói Nhị thúc ta cùng bằng hữu hắn ăn uống hết
một trăm linh hai văn, các khách khác hết sáu trăm chín mươi hai văn, đồ gia dụng hư hỏng hết bảy trăm bảy mươi văn, bát đĩa sáu mươi văn, chính xác chẳng phải hai xâu hai mươi bốn văn tiền sao? Tại sao lại biến
thành hai xâu năm mươi bốn văn được ạ?”
Vừa rồi khi Trương Đức Tuyên cố ý đem bàn tính gõ lách cách, nàng đã
biết đối phương nói dối, sở dĩ không vạch trần hắn là bởi vì tuy tính
sai nhưng được giảm đi hai mươi bốn văn cũng là được giảm. Bất quá, mức
bồi thường này là hắn một mình tính toán, nàng còn chưa đi xem thực tế,
có phải hay không tổn thất hai xâu tiền còn chưa có xác định. Hiện giờ
những lời ban nãy vừa lúc tạo thành một lỗ hổng nhược điểm.
“Ách, phải không? Để ta tính lại.”
Trương Đức Tuyên hơi hoảng khẽ run, cảm giác sau lưng đột nhiên mồ
hôi lạnh túa ra, vội đem bàn tính một lần nữa tính lại. Hắn quả thật cố ý tính lên ba mươi văn rồi giảm bớt để Phạm Thông cảm kích, hơn nữa lúc
ấy lại nói rất nhanh, không nghĩ tới Tiểu Ngư lại nhớ kỹ chính xác toàn
bộ.
hầu hạ khách.
Trương Đức Tuyên liên tiếp nói lời hoan nghênh, nhưng vị khách quý
trong xe kia thì không vội xuống. Một hộ vệ thân hình cao lớn có vẻ như
là đầu lĩnh trước đi vào xem xét, tựa hồ như phải nhìn xem nơi này có an toàn không, sạch sẽ không, Trương Đức Tuyên kia tự nhiên là không dám
chậm trễ, vội vàng theo bên cạnh.
Đội ngũ xa lạ này hiển nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt dân chúng ở các nhà xung quanh. Cách đó hơn mười thước, Tiểu Ngư và mọi người cũng hưng trí nhìn, đánh giá chiếc xe ngựa đầu tiên nhìn thấy khi xuyên không
này, nhất là mấy con tuấn mã cao ngang đầu đang tức giận thở phì phì.
Trước đây đi học, bởi vì bài lịch sử cô giáo giảng bài vô cùng sinh
động, cũng hăng hái kể thêm nhiều về thời kì Tống thịnh, khiến cho hứng
thú của nàng với thời kỳ này nổi lên không ít, bởi vậy mà nàng cũng có
chút hiểu biết ít nhiều về thời này. Triều Tống vì lãnh thổ có hạn,
trong nước cũng không có nơi thích hợp để nuôi dưỡng ngựa tốt nên triều
đình vẫn thiếu ngựa, bởi vậy thời đại này xe ngựa không phải là phương
tiện giao thông chủ yếu, phần lớn dân chúng đều sử dụng các loại súc vật chậm hơn như xe bò, xe lừa. Nói như vậy nghĩa là chỉ trong quân sự hay
triều đình quan viên mới có tư cách sử dụng xe ngựa, đương nhiên, trong
dân gian nếu là phú hào cũng có thể trang bị xe ngựa tượng trưng cho
thân phận, mà có thể như thế kia, tám chín con ngựa đều có thể sử dụng,
hơn nữa thân xe to lớn hoa lệ, chủ nhân này nhất định địa vị lại càng
không thấp.
Hôm nay có thể nhìn thấy nhiều ngựa như vậy, coi như nàng lần đầu
tiên nhìn thấy khi xuyên qua, nhưng không biết cái người tọa trong kia
là đại nhân vật nào?
Xe ngựa ngừng được một lúc, Trương Đức Tuyên lại cúi đầu khom lưng
cùng tên thị vệ vừa rồi đi ra. Thị vệ kia đến cửa xe ghé vào nói nhỏ vài câu, cửa xe lập tức mở ra. Đầu tiên đi ra là một cô gái vấn hai búi
tóc, ăn mặc kiểu tỳ nữ, sau đó cô gái quay người lại thật cẩn thận đỡ
lấy một bàn tay đã vươn ra ngoài.
Phạm Tiểu Ngư đương nhiên nghĩ trong xe khẳng định là một tiểu thư
thiên kim nhà giàu có, không ngờ tới cánh tay kia lớn nhỏ không khác lắm so với tay mình, lại nhìn kỹ, cư nhiên bước ra lại là một tiểu chính
thái* da trắng môi đỏ, dĩ nhiên là cấp bậc cành vàng lá ngọc, xinh đẹp
vô cùng.