Hảo Nữ 18 (Hảo Nữ Thập Bát Giá)
Chương 82 : Tống Lâu trấn
Ngày đăng: 19:31 18/04/20
Phạm Thông nhìn Tiểu Ngư và Đinh Triệt
hai người một trước một sau đi trở về, đang định tiến lên dò hỏi, nhưng
Tiểu Ngư vốn biết rõ tính hắn đã cướp lời trước: “Cha, chuyện này bọn
con đã bàn bạc xong xuôi rồi, cha không cần quan tâm.”
Nói xong, không đợi Phạm Thông nói gì
thêm, nàng gọi La Đản đang rửa rau ở bờ sông: “Hầu, ngươi lấy một bộ
quần áo cho cậu này thay đồ.”
Tuy rằng La Đản cao hơn Đinh Triệt, nhưng cố mặc hẳn là không thành vấn đề.
La Đản im lặng đứng dậy, lau tay, dùng
con mắt duy nhất lộ ra nhìn thoáng qua Đinh Triệt một cái rồi nhảy lên
thuyền. Nhạc Du từ trong khoang thuyền đã sớm nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, suy xét rằng mình hiện giờ đang là một “nữ nhân”, vội kéo Phạm
Bạch Thái lên bờ tránh, đợi Đinh Triệt thay xong quần áo đi ra, mọi
người mới quay lại trên thuyền.
Phạm Thông vốn định hỏi lại rõ ràng,
nhưng biết tính con gái mình như vậy, không còn cách nào khác chỉ đành
nhiệt tình tiếp đón Đinh Triệt ăn bữa sáng.
Lúc này, Đinh Triệt thật bất ngờ là không còn dùng thái độ lạnh lùng đối lại nữa, ngược lại lễ phép nói một tiếng cám ơn, biểu cảm trên mặt cũng trầm tĩnh hơn nhiều, mà nếu quan sát xem xét cẩn thận thì có thể phát hiện đằng sau vẻ trầm tĩnh này thì càng
nhiều hơn là ủ rũ chán nản sau khi bị đả kích, nhận rõ hơn về năng lực
của chính mình.
Để tiết kiệm thời gian, Tiểu Ngư cầm quần áo Đinh Triệt giặt ngay tại chỗ, Phạm Bạch Thái ngoan ngoãn đứng bên
cạnh nàng, một tay cầm bánh bao, cắn một miếng lại đút cho Tiểu Ngư một
miếng. Đinh Triệt ngồi một mình gần đó, im lặng gặm chiếc bánh bao gần
như là chẳng có vị gì, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn sang hai chị em,
không biết trong lòng đang nghĩ gì. Phạm Thông mấy lần muốn tìm cơ hội
hỏi thằng bé một chút, nhưng trước sau vẫn chỉ là một chiếc thuyền nhỏ
như vậy. Không gian nhỏ hẹp, hắn dù có muốn tránh Tiểu Ngư cũng không có cách nào, lại thấy Tiểu Ngư lại có thể giặt quần áo cho một người xa
lạ, nghĩ quan hệ giữa hai đứa chắc cũng không đến nỗi nào, liền yên tâm.
Phạm Đại thì dùng đấu lạp che kín mặt nằm ở đuôi thuyền ngủ, về phần hắn có thể ở dưới đấu lạp lén quan sát Đinh
Triệt hay không thì không ai biết được.
Trong tiếng hai con cáo đùa nghịch nhau
và tiếng đọc sách lanh lảnh của Phạm Bạch Thái, thuyền nhỏ một đường
thuận lợi mà đi, trước giờ Dậu buổi chiều (17-19h) đã đến Tống Lâu trấn, là nơi hai con sông Vị Thủy và Huệ Dân giao nhau. Mà bộ quần áo ngoài
đẹp đẽ quý giá của Đinh Triệt đang phần phật theo gió cũng rất nhanh
“Đại ca, mặt nạ này bao nhiêu tiền?” Thấy Đinh Triệt một câu gian thương liền đem tất cả những người buôn bán
mắng hết, người bán hàng kia vẻ mặt rõ ràng có chút xấu hổ, Tiểu Ngư vội giơ chiếc mặt nạ trong tay chuyển dời câu chuyện.
“Ba văn tiền.” Người bán hàng rong vội nhiệt tình nói.
“Đây.” Tiểu Ngư chỉ suy nghĩ một chút
liền sảng khoái đưa tiền, sau đó ngọt ngào cười hỏi: “Đại ca, anh có
biết trấn này còn có hiệu cầm đồ nào khác không?”
“Có có, cô nương nhìn thấy cây cầu kia
không?” Người bán hàng rong bán được hàng, càng thêm tích cực, thậm chí
đi vòng từ trong quầy ra, giơ tay chỉ, nói: “Qua cầu rẽ phải, qua một
tiệm tơ lụa, một tửu lâu, một cửa hiệu châu báu, tiếp đó chính là hiệu
cầm đồ của Kỷ gia, có điều tiểu cô nương, chưởng quầy hiệu cầm đồ đó
cũng khôn khéo lắm, sợ là cũng hơn không được bao nhiêu tiền, hai người
phải chuẩn bị cho tốt đi.”
Đinh Triệt nghe vậy, lại hiện lên vẻ thất vọng.
“Cám ơn đại ca, vậy xin hỏi tiệm may ở đâu?” Tiểu Ngư vừa cười híp mắt vừa hỏi.
“Cũng ở đầu cầu bên kia, có điều rẽ trái, căn thứ hai là đến.” Người bán hàng rong biết cũng không giấu diếm,
cười nói, “Theo tôi thấy, hai người vẫn nên đến tiệm may hỏi một chút
đi, trong tiệm cũng có mua quần áo, chưởng quầy là một bà thím, người
cũng tốt tính, tuy chắc cũng không trả được nhiều tiền nhưng so với hiệu cầm đồ thì vẫn cao hơn một chút.”
“Vâng, được rồi, thật sự rất cảm ơn đại
ca, chúng tôi đi đây!” Tiểu Ngư lễ phép nói cảm ơn, người bán hàng rong
kia cũng vô cùng nhiệt tình chào tiễn nàng, nhưng vẻ mặt tươi cười của
Tiểu Ngư khi quay sang Đinh Triệt thì chẳng còn nữa, chỉ ném lại một câu “Đi thôi” rồi bước về phía trước.
Thấy Tiểu Ngư đối với một người bán hàng
rong thấp hèn cũng khách khí như thế, mà chỉ duy nhất đối với mình thì
không tỏ chút “thân thiện” nào, Đinh Triệt tâm cao khí ngạo thật sự rất
muốn quay đầu bỏ đi, nhưng chân ngừng một chút, rồi vẫn cắn răng theo đi tiếp.
Ai bảo hắn nợ ân huệ của người ta, chờ
sau khi bán được quần áo rồi, trả lại tiền thuyền và tiền ăn uống cho
nhà họ xong, hắn nhất định cả đời cũng không muốn nhìn thấy con nhóc này nữa.